Chương 27

113 14 14
                                    

Đáng lẽ Trương Triết Hạn còn muốn Cung Tuấn nghỉ phép thêm vài ngày nữa, trái tim cậu chính xác là một quả bom nổ chậm, giờ càng tránh kích hoạt nó càng tốt, nhưng Lý Thùy Thương lại không ngừng làm phiền, dự án kia của Cung gia xác thực nếu không nhanh chóng lấy lại sẽ không còn cơ hội. Vì vậy tuy không muốn nhưng Trương Triết Hạn bắt buộc phải để Cung Tuấn làm việc.

Tất nhiên là có giới hạn thời gian làm việc, ngủ nghỉ đàng hoàng, hắn vẫn không yên tâm, bất giác thở dài.

-Trương lão sư, cậu làm gì mà thở dài mãi thế?

-Cậu nghỉ mấy ngày mà công việc vẫn chưa ổn định à?

Trương Triết Hạn giật mình quay lại, các giáo viên khác rất quan tâm đến hắn, gia cảnh, tính tình đều tốt, họ cũng có mấy người quen trạc tuổi hắn, biết đâu sau này có duyên kết thông gia. Trương Triết Hạn gật đầu:

-Chồng chưa cưới của tôi nhập viện...

-Chồng chưa cưới?! Cậu vậy mà đã có chồng chưa cưới?!

-Đúng vậy, tôi chưa công khai mà thôi, hoàn cảnh của em ấy có chút đặc biệt.

Trương Triết Hạn nhắc đến Cung Tuấn,  gương mặt dịu lại, lộ rõ vẻ cưng chiều, mấy đồng nghiệp cũng lắc đầu, nhìn hắn với ánh mắt thanh niên chưa trải sự đời.

-Tôi ấy à, trước lúc kết hôn cũng như cậu vậy, nhưng sau khi kết hôn rồi... haiz...

Vị đồng nghiệp nữa kia như có điều muốn nói lại thôi, tựa như cũng không muốn vạch áo cho người xem lưng, muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng. Người như thế, mới là người đau khổ thật sự. Trương Triết Hạn cũng không tò mò, chỉ nhẹ giọng an ủi.

-Chị có thể tim tôi tâm sự bất cứ lúc nào.

Trương Triết Hạn cũng không tin Cung Tuấn dễ dàng nghe lời mình, mở camera lên xem, camera này là hắn muốn lắp, chủ yếu là sợ Cung Tuấn phát bệnh ở nhà mà không ai biết.

Nhưng hắn không thấy Cung Tuấn đâu, liền tua cam ngược về mấy tiếng trước, thấy cậu vẫn ngồi ở phòng khách làm việc, thỉnh thoảng còn hướng về phía camera làm mấy hành động bắn tim như biết chắc rằng một lúc nào đó hắn check cam sẽ thấy được vậy.

Thằng nhóc này, càng ngày càng đáng yêu!

Đột nhiên có tiếng chuông cửa, Cung Tuấn khoác laptop ra ngoài, Trương Triết Hạn lại không thấy mặt người đến, là người của công ty sao? Không đúng! Cung Tuấn vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ, tựa như chỉ là đi uống nước với người quen.

Trương Triết Hạn đang suy nghĩ, bỗng nhiên giật nảy mình, là tin nhắn từ Cung Tuấn.

"Em đang ở ngoài, lát nữa em đến trường đón anh nhé?"

"Xe anh đi rồi, em đón anh bằng cách nào?"

"Em đi taxi đến rồi anh đưa em về, em chờ anh trong thư viện. "

Trương Triết Hạn chỉ nhắn một tin ngắn gọn đồng ý, hắn định hỏi cậu có chuyện gì nhưng nhắn qua điện thoại không tiện, đành chờ đến lúc về thì hỏi cậu vậy.

Tan học, thư viện mới bắt đầu đông đúc, Trương Triết Hạn nhìn lướt một lượt, phát hiện Cung Tuấn đang cất đồ, dường như chỉ đợi hắn gọi là đi luôn. Cậu đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt nên cũng không ai nhận ra, bộ quần áo thể thao thoải mái màu xám càng làm tôn lên dáng người cao ráo nổi bật nhưng có chút gầy. Trương Triết Hạn chờ cậu quay lại phía mình rồi vẫy tay.

(Tuấn Hạn) Bạn trai tôi rất đặc biệtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ