Chương 20: Lời từ biệt

2 1 0
                                    

Mọi thứ cứ tưởng chừng như niềm vui sẽ kéo dài đến bất tận cho đến khi các đàn anh năm ba trong câu lạc bộ đã huỷ hoại phá hỏng tình bạn này của chúng tôi.

Quay trở lại hiện tại, chúng tôi đang cố gắng chiến đấu quyết liệt để không mất quá nhiều thời gian để cứu Natsumi, đồng thời cố gắng giải quyết mọi chuyện càng nhanh càng tốt trước khi cả bầy xác sống lao đến đây. Mọi chuyện đã tưởng chừng như thành công cho đến khi Ryo bất ngờ chạy tới va vào người tôi.

"Này!... Hishiya!... Coi chừng!... Soẹt..."

Khi tôi lỡ sơ ý chủ quan dẫn đến việc tên béo kia sắp đâm lén vào người tôi thì bất ngờ, Ryo đã kịp thời lao đến đỡ hộ cú đâm ấy cho tôi.

"Haa... Haa..."

Người bạn thân nhất mà tôi vẫn còn hay tự oán trách căm hận đến tận xương tuỷ bây giờ lại dùng thân mình để mà cứu tôi một mạng, trên người cậu ấy đã bị dính đầy máu cùng với vết đâm thủng khá sâu ở ngay bụng. Nhìn thấy người bạn thân của mình ôm bụng nằm ngã lăn xuống đất như thế khiến cho tôi không khỏi vô cùng sốc chạy thật nhanh tới lại gần chỗ cậu ấy.

"Này!... Tỉnh lại đi Ryo!... Tại sao mày lại đỡ hộ tao nhát đâm đó vậy hả!... Tại sao!... Tại sao vậy!... Hic... Hức... Tao đã... Hic... Tao vẫn luôn oán trách mày... Hic... Tao luôn căm thù mày sao bao lần mày đối xử với tao như thế!... Thế mà giờ mày lại..."

"Haa... Haa... Cái thằng ngu hay mít ướt này... Haa... Tao cũng từng như mày... Haa... Tao luôn tự hỏi rằng tại sao mọi chuyện lại xảy ra như thế... Haa... Tại sao... Tại sao tình bạn của chúng ta lại tan vỡ như vậy... Nhưng... Haa... Mày hỏi tại sao tao lại đỡ hộ mày nhát dao đó ư?... Haa... Đó là vì... Tao muốn cứu thằng bạn thân chí cốt nhất của mình... Thì phải cần có lý do à?..."

Nghe Ryo nói những lời nghẹn ngào như vậy khiến cho nước mắt tôi không khỏi rưng rưng mà rơi xuống đất, hai hàng nước mắt của tôi cứ chảy dài như thác đổ, lòng tôi đau như cắt như có hàng nghìn con dao ghim vô tim vậy.

Tôi cứ thế ngồi khóc và rất ân hận bởi những chuyện xảy ra trước đó. Lời nói thật lòng của cậu ấy cứ như đã đánh bay đi nỗi thù hận sâu đậm trong trái tim tôi dành cho thằng bạn ngốc này suốt bao lâu nay.

Không chỉ có thế, những kỷ niệm tươi đẹp của thanh xuân chúng tôi bỗng tự dưng ùa về, làm khơi dậy rất nhiều niềm vui mà cả hai người chúng tôi đã từng trải qua biết bao tháng năm thăng trầm như vậy.

Tôi đã tự trách bản thân mình rằng sao lại vô dụng đến như vậy, sao lại bất cẩn để cho tên khốn mập như heo đằng kia đâm lén sau lưng, và để cho thằng bạn thân duy nhất này của tôi lao lên cứu mình. Xong rồi giờ đây lại đang chuẩn bị hấp hối sắp chết ở ngưỡng cửa sinh tử.

"Tao xin lỗi mày, Ryo!... Hic... Hức... Huhuhu... Tao xin lỗi vì tất cả!... Tao xin lỗi mà!... Hic... Nên là... Mày đừng có chết mà!... Tao xin lỗi... Tao xin lỗi mày nhiều lắm!..."

"Cái thằng này!... Haa... Thiệt tình... Tao tha thứ cho mày mà... Haa... Với lại... Tao cũng có điều muốn nói với mày... Haa... Tao... Tao cũng xin lỗi... Haa... Vì bao lâu nay... Tao đã dày vò... Haa... Và hành hạ mày... Bắt nạt mày..."

PROJECT Z DAY: THERE IS NO HOPENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ