-" có chuyện gì vậy?"
vừa dắt nhóc con xuống đại sảnh rồi cho cậu tự do đi lại thì anh đã phải lên lại phòng cấp cứu, bởi nhiệm vụ của anh là cứu người mà.
-" anh Min, anh ta..- anh ta có dao" y tá vừa nói vừa chỉ lên gã đàn ông trên tay cầm con dao chỉ thẳng vào mặt mọi người.
Min yoongi nhìn thẳng vào mắt gã đó như một lời cảnh cáo, liền ra hiệu cho mọi người đừng lại gần anh ta.
-" anh tên gì nhỉ? min yoongi rất thản nhiên cho tay vào túi áo blouse trắng từng bước một bước lên.
-" THẰNG OẮT CON MÀY ĐỊNH LÀM GÌ?"
-" tay anh đang bị thương kìa"
-" hahaha đừng có ra vẻ là một thằng bác sĩ tình người nữa, chúng mày lũ giết người"
-" giết người hay không thì tôi không biết, tay anh bị thương khá nặng đó, nếu để mất máu nhiều sẽ không hay"
-" m-mày định làm gì?"
-" anh bây giờ chính thức trở thành bệnh nhân của Min Yoongi này, nhớ tên tôi là Min Yoongi, giờ thì bỏ dao xuống, tôi sẽ chữa lành vết thương của anh, đến lúc khỏi muốn giết muốn làm như nào tùy anh"
-"..."
-" tuy nhiên, anh phải nhớ cái tuy nhiên này nhé, tuy nhiên nếu anh động vào họ, tất cả mọi người xung quanh, mất một cọng tóc thì cái tay của anh xác định sẽ bị bẻ gãy"
-" m-mày dám doạ tao sao?"
-" có gì mà không dám? anh cầm dao được tôi cũng cầm dao được đấy thôi"
-"..."
-" nghe lời tôi bỏ dao xuống "
-" m-mày đừng có qua đây"
-"..." Min yoongi chẳng nói gì mà dần dần chậm rãi bước về phía gã ta, tay gã run cầm con dao quơ quơ vài đường về phía Min Yoongi.
-"..."
-"Jimin"
-"..."
Jimin bỗng chạy đến đỡ hộ anh, nhát dao ấy trượt qua cổ cậu, một đường máu dài hiện ra trên chiếc cổ trắng nõn, nhuộm máu cả cổ áo bệnh nhân, không chỉ Min Yoongi đâu mà mọi người cũng bất ngờ.
Nhanh chóng chạy đến đỡ cậu, tay Jimin vô thức nắm chặt lấy vết thương, đồng tử mở to rồi sau đó cũng bị hoảng mà ngất đi.gã ta cũng không ngờ là sẽ làm như vậy với cậu, tay gã buông con dao xuống, miệng mấp máy vài điều gì đó, mắt vô thức nhìn về phía cậu.
-" Nam Joon, đưa anh ta đi xử lí vết thương ở tay đã rồi bàn giao anh ta lại cho cảnh sát" Min yoongi lên tiếng mắt vẫn dán lên vết thương ở cổ cậu, giọng khàn khàn trầm trầm như một lời ra lệnh.
bế Jimin lên chiếc giường gần đó, Min Yoongi vẫn lặng lặng xử lí vết thương cho cậu, có lẽ đau nên cậu khó chịu nhăn mặt lại, cái khuôn mặt này y chang lúc cậu cấp cứu vào ngày cậu bị cảm, trông thương lắm kìa.
-" Bác sĩ Min, điện thoại...."
nữ y tá bên cạnh thấy điện thoại của anh reo nãy giờ mà dường như anh chẳng để tâm đến nó, ngồi tỉ mỉ khâu từng mũi chỉ, như thể sợ vết khâu làm cậu đau, sẽ để lại sẹo trên chiếc cổ trắng kia. mặt cậu vẫn không thôi nhăn lại không hiểu sao Min Yoongi anh nhìn cảnh này chân mày cũng không tự chủ mà nhăn theo, liền nhẹ tay lại, nhẹ nhàng khâu lại vết thương sau đó dán băng gạt.
-" được rồi, giúp tôi đưa cậu ấy lên phòng 0913"
BẠN ĐANG ĐỌC
/YOONMIN/ Bác sĩ Min không thương em
De Todo-" Bác sĩ Min xấu" -" được rồi xin lỗi nhóc, là tôi xấu, tôi đã làm gì khiến em không vui?" -" anh không thương em" -" ..." -" bậy tôi lúc nào mà không thương em, thương em mới yêu em chứ" ........