Chương 37

315 29 2
                                    

Sau buổi tiệc tối qua, Aether đã bắt đầu phải đi làm từ ngày hôm nay luôn rồi. Lumine tuy cũng muốn đi cùng để xem anh trai làm việc nhưng do cô còn một việc quan trọng cần làm trong hôm nay, nên không thể đi được.

"Mẹ còn tưởng con quên rồi, thì ra vẫn còn nhớ ngày này sao."

Nghe Lumine nói có việc bận, bà Iris ngó xem cuốn lịch thì liền hiểu ra.

"Vâng, cả Adele cũng sẽ đến, cô ấy hẹn con 8 giờ cùng ra. Bây giờ con định đi mua hoa. Mẹ, ở gần đây có cửa hàng hoa nào không?"

"Có. Con có cần mẹ đưa đi không?"

Lumine lắc đầu từ chối.

"Không cần đâu ạ. Con sẽ đi bộ đến, cũng không xa lắm. Giờ vẫn còn sớm mà."

* * *

Lumine sau khi mua được hoa thì đi thẳng đến một ngọn đồi gần đó. Cô đứng ở lối đi lên trên đồi để chờ

"Tôi tới rồi đây, Lumine. Cô đợi lâu chưa?"

Sau một lúc, Adele xuất hiện cũng cầm một bó hoa đi đến.

"Tôi mới đến thôi. Được rồi đi thôi."

Lumine và Adele đi lên trên đồi. Ngọn đồi này cũng không cao, chỉ mất một lúc, cả hai đã lên đến nơi. Trên ngọn đồi này có một cái cây, và bên cạnh gốc cây ấy, là một ngôi mộ.

Lumine đặt bó hoa xuống và bắt đầu dọn dẹp ngôi mộ. Adele cũng phụ Lumine nhổ những ngọn cỏ mọc xung quanh ngôi mộ.

Xong xuôi việc, cả hai đặt bó hoa của mình lên mộ rồi đứng dậy. Lumine nhìn bia mộ rồi cất tiếng.

"Teppei, tôi về rồi đây. Xin lỗi vì 1 năm qua không tới thăm cậu. Cảm ơn cậu, vì ngày đó đã làm bạn với tôi..."

Đôi mắt của Lumine thoáng chốc hiện lên những hình ảnh về người bạn năm xưa của mình. Cô nhắm mắt lại rồi mỉm cười.

"Hiện tại tôi đang có một cuộc sống rất tốt, tôi đã không còn đau buồn như ngày đó nữa."

Lumine chủ động đi ra xa để Adele ở lại. Cô ngồi xuống bãi cỏ ở lưng đồi để đợi Adele.

"Xin lỗi vì phải để cô đợi lâu như vậy. Tôi xong rồi đây."

Adele đi xuống ngồi cạnh chỗ của Lumine. Lumine bắt đầu nói.

"Tôi nhớ lần thứ hai chúng ta gặp nhau là ở đây nhỉ."

"Ừ, tôi còn nhớ rõ như in, lúc đó trông cô rất tàn tạ."

Adele hồi tưởng lại quá khứ.

"Lúc đó tôi thấy thật buồn cười, tôi là bạn gái anh ấy mà còn chưa tàn tạ như cô. Tôi lúc đó còn chưa khóc thì cô đã khóc cái gì."

Lumine bật cười nhìn Adele.

"Chứ không phải tiểu thư Adele sau khi đánh tôi cũng liền bật khóc nức nở sao?"

Adele xấu hổ ngại ngùng.

"T...Thì tại tôi tức vì cô cứ khóc như vậy, sợ rằng anh ấy sẽ buồn chứ bộ."

"Vậy nên cô khóc theo tôi."

Lumine híp mắt trêu trọc Adele. Thấy Adele sắp xù lông, Lumine chuyển hướng chủ đề.

[Anemo Boys x Lumine] Cuộc Sống Hằng Ngày Với Bạn Cùng NhàNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ