Chương 125. Gặp gỡ Âm Thiên Duệ

8 1 0
                                    


Lấy thịt yêu thú mà mình đã giết trước đó ra, Tiêu Lăng Hàn bắt đầu nướng thịt, hai con Lôi Văn Hổ ở một bên xem đến nước miếng chảy ròng ròng khi nhìn thấy thịt nướng trong tay Tiêu Lăng Hàn, giống như chỉ một giây sau liền vồ lấy nó.

Một lúc sau, Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy thiếu niên trước mắt mình: "Ngồi xuống đi! Ngươi thăng cấp rồi đúng không?"

"Ừ, ta gặp được cơ duyên." Thiếu niên tò mò nhìn Tiêu Lăng Hàn.

"Đẹp sao?"

"Không phải lúc nào ngươi cũng đẹp sao? Nhưng hôm nay, còn anh tuấn tiêu sái hơn trước, phong độ nhẹ nhàng, ngọc thụ lâm phong, đẹp như quan ngọc ..." Thiếu niên khen ngợi thao thao bất tuyệt .

"Công phu vuốt mông ngựa* của ngươi có tiến bộ đó, về sau cố gắng hơn nữa nhá!" Tiêu Lăng Hàn vỗ vỗ vai thiếu niên tỏ ý động viên.

Vuốt mông ngựa*: nịnh nọt

Thiếu niên xấu hổ cười cười, hắn đã mất rất nhiều thời gian để nghĩ được những từ đó trước khi nói ra. Tiêu Lăng Hàn đây là có ý gì, bảo mình là công phu vuốt mông ngựa còn chưa ra gì sao!

"Ngươi có muốn thay đổi diện mạo của mình trở lại không? Ta có cảm giác như đang nói chuyện với người lạ vậy."

Tiêu Lăng Hàn chỉ vào khuôn mặt của thiếu niên, biểu cảm trên mặt một lời khó nói hết. Nếu như bị người quen biết thiếu niên này nhìn thấy, vậy khi thiếu niên biến mất, chẳng phải những người đó sẽ tìm phiền toái cho mình sao? Bắt mình đem người giao ra đây ư? Hơn nữa, trong phạm vi thần thức của hắn, đại hán mà hắn gặp trước đây cũng đang đi về phía này.

"Ồ, được rồi!" Thiếu niên trả lời xong liền chạy sang một bên thay quần áo.

Khi thiếu niên lại xuất hiện, thứ mà Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy chính là khuôn mặt quen thuộc của Ân Thiên Duệ, cuối cùng hắn cũng không còn cảm thấy khó xử nữa.

" Tiêu đại ca, sao lại nhận ra ta?"

"Ta không nhận ra dung mạo, thứ ta nhận ra chính là linh hồn."

"Nghe có vẻ cao thâm nhỉ?"

"Hầu hết mọi người không thể học được nó, nhưng ngươi hẳn là có thể học được."

Ân Thiên Duệ có chút hãnh diện trước lời khích lệ này của Tiêu Lăng Hàn. Hắn luôn rất tự giác biết mình hơi ngốc nghếch nên cố gắng lắng nghe ý kiến ​​​​của người khác. Không ngờ mình lại được Tiêu Lăng Hàn thông minh cơ trí khen ngợi, thật là không dễ dàng a!

Thấy Ân Thiên Duệ vẻ mặt vui mừng như vậy, Tiêu Lăng Hàn sờ sờ cái mũi, không phải khen ngợi sao? Những gì hắn nói chỉ là sự thật, câu nói vừa rồi đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn là "Hắn có thể học được!" Tiêu Lăng Hàn mặc dù không biết tại sao, nhưng hắn sẽ không dễ dàng nói cho Ân Thiên Duệ công pháp này, trừ phi hắn có thể nguyện trung thành với mình như Mạc Vô Nhai .

Khi hai người đang nói chuyện, đại hán mà họ gặp trước đó đã xuất hiện trong tầm mắt họ.

"Người đó tên là Vương Đại Hổ. Hắn và Lâm Thành là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau. Lâm Thành là thiếu niên mà ta dịch dung trước đây. Nhưng hắn đã chết. Khi ta nhìn thấy hắn, hắn vừa mới chết không lâu. Có vẻ như hắn đã bị người ta giết người đoạt bảo, ta không nhìn thấy túi trữ vật của hắn." Ân Thiên Duệ nhìn đại hán đứng ở phía xa và kể lại chi tiết cho Tiêu Lăng Hàn.

[ Edit - ĐM] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu TiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ