Editor: Linh Khánh
Thượng Quan Huyền Ý tỉnh táo lại khi nghe thấy tiếng cười khúc khích, nữ nhân này đã thi triển Mị Thuật. Hắn mím môi không nói, chỉ cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương, thân thể căng thẳng, người tới cũng im lặng, vừa rồi hắn hoàn toàn không chú ý tới hơi thở của người lạ, đối phương tựa hồ như xuất hiện từ không khí ra.
"Tiểu đệ, có cần tỷ tỷ của ta đưa ngươi về nhà không?" Nữ tử nhẹ nhàng nói, thanh âm vừa duyên dáng lại tràn đầy mê hoặc.
"Ngươi nhìn chằm chằm tỷ tỷ như vậy, có phải cảm thấy tỷ tỷ rất xinh đẹp hay không? Ngươi coi trọng tỷ tỷ không? Ha ha ha... Thích tỷ tỷ sao?" Giọng nói nữ nhân vừa quyến rũ vừa mềm mại, thoạt nhìn liền nghe như chim vàng anh bay ra khỏi thung lũng, trong trẻo nhưng lại nhẹ nhàng và mềm mại.
Nữ tử vừa nói vừa đi tới trước mặt Thượng Quan Huyền Ý, đang định đưa tay chạm vào mặt hắn thì nghe thấy đối phương lạnh lùng nói: "Nếu ngươi muốn chết không có chỗ chôn thì để ta đi ngay."
"Haha... Tiểu đệ đệ, ngươi thật thú vị. Tỷ tỷ ở đây một mình chán quá, ngươi ở cùng với ta được không?" Nữ tử dùng đôi mắt quyến rũ nhìn Thượng Quan Huyền Ý, ánh mắt long lanh, liếc mắt đưa tình.
Thượng Quan Huyền Ý trợn trắng mắt không nói nên lời, cúi đầu nhìn thân hình nhỏ nhắn chỉ cao 1,5 m của mình, rồi nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp và thân hình quyến rũ cao 1,7 m của nữ tử. "Dì, dì không nhầm sao? Dì thậm chí có thể thích bộ dáng như cọng giá của ta bây giờ à?"
Nữ tử bị đả kích khi Thượng Quan Huyền Ý gọi "Dì" một tiếng, hít một hơi thật sâu, sau đó nhàn nhã nói: "Không sao đâu, tuy bây giờ còn nhỏ nhưng tỷ có thể đợi. Tỷ rất kiên nhẫn. Tiểu đệ đệ, ngươi đừng từ chối tỷ tỷ được không?" Nữ tử nói, còn liếm khóe miệng một cách tham lam.
"Ra tay đi!" Thượng Quan Huyền Ý rút kiếm ra, chĩa vào người nữ tử.
Tuy nhiên, nữ tử này lại dùng tay phải che miệng cười, trong không khí đột nhiên xuất hiện một mùi thơm kỳ lạ, Thượng Quan Huyền Ý lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, sau đó nhẹ nhàng ngã xuống đất.
" Ngươi... ngươi chắc chắn là..."
"Hehehe, tiểu đệ đệ , ngươi thật may mắn khi tỷ tỷ coi trọng ngươi đó." Một cơn gió nhẹ thổi qua, nữ tử và Thượng Quan Huyền Ý đã không còn ở đó nữa.
Nửa giờ sau, Tiêu Lăng Hàn xuất hiện ở chỗ này, lại phát hiện khi tới nơi này khí tức của Thượng Quan Huyền Ý đột nhiên biến mất.
"Chết tiệt!"
Trước đó hắn chỉ là có chút ảo não vì mình không thể khống chế bản thân mà đi bảo vệ Thượng Quan Huyền Ý, nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý bộ dáng ngốc nghếch, hắn có chút bực mình và thất vọng nên liền xoay người rời đi. Đi thật xa rồi hắn mới nhận ra tên ngốc Thượng Quan Huyền Ý không đi theo mình, hắn phải quay lại tìm người, kết quả là chỉ một lúc không nhìn người nữa, thì người đó đã biến mất.
Khi Thượng Quan Huyền Ý tỉnh dậy lần nữa, phát hiện mình đang nằm trên giường, chung quanh có ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi, hiển nhiên đây là một cái sơn động. Sau khi đứng dậy khỏi giường, hắn phát hiện có người khống chế mình, hắn tạm thời không thể sử dụng linh lực, túi trữ vật bên hông cũng không có, nhưng chiếc nhẫn không gian Tiêu Lăng Hàn đưa cho hắn lại là vẫn còn đó, điều đó khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Edit - ĐM] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
NonfiksiTác giả: Tự Mộng Tự Huyễn Đích Thời Quang ( Thời gian mộng mơ ) Thể loại: Cổ Đại, Trọng Sinh, Dị Giới, Đam Mỹ, Tiên Hiệp, Xuyên Không, Huyền huyễn Văn án: Tiêu Lăng Hàn là một đặc công, vốn đang an ổn ngồi trong nhà, đột nhiên họa từ trên trời rơi...