23.

92 13 0
                                    






Đó là mùa thu năm tôi vừa lên cấp ba.

Vào một đêm yên tĩnh trước sinh nhật mẹ tôi, tối đó tôi thức khuya làm thiệp tặng bà, khi đang ngáp ngắn ngáp dài cố sức làm cho nhanh thì đột nhiên, trời đất quay cuồng.

Con dao rọc giấy nghiêng rơi xuống, lưỡi dao sắc nhọn cắt qua đầu ngón tay tôi, máu lập tức tuôn ra. Tôi hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy thế giới rung chuyển, mọi thứ trước mắt đều lắc lư.

Tôi ôm tấm thiệp làm dở lao xuống cầu thang, bước chân loạng choạng, đầu gối và gót chân đều bị mài rách. Tôi chạy ra khỏi nhà, hàng xóm hai bên cũng chạy hết ra khỏi nhà, màn đêm thanh vắng bỗng chốc ồn ào xáo động.

Trận động đất vẫn tiếp tục diễn ra, lúc ấy tôi sợ hãi khóc toáng lên. Ngay khi động đất dừng lại, có người đã mạo hiểm về nhà để lấy những thứ quan trọng, tôi cuống quýt chẳng biết phải mang gì theo, chỉ biết ôm tấm thiệp mà khóc.

Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy tôi nên trở về lấy ảnh gia đình.

Bố mẹ tôi đang trên đường đi làm về, con đường về bị biến dạng méo mó, họ không thể thoát khỏi tai hoạ. Khi hàng xóm báo tin tử dẫn tôi đến bệnh viện, tôi thấy dì hai mắt đỏ hoe.

Bà ấy ôm lấy tôi, thật chặt.

Tôi không thể gào khóc trong lòng dì, chỉ trong một đêm mà tôi đã không còn gì nữa, cũng không biết mình nên đi đâu. Ngày đến bệnh viện trùng hợp cũng là sinh nhật mẹ tôi. Tôi vừa khóc vừa làm cho xong tấm thiệp sinh nhật tặng mẹ, rồi đốt cho bà ở đám tang.

Sau tang lễ, dì nắm tay tôi, nói với vẻ buồn đau:

"Charlotte, con không cần sợ, sau nay có dì ở bên con, cả dượng và John sẽ cùng chăm sóc con."

Tôi biết dì có cuộc sống và gia đình riêng của mình, tôi không muốn xáo trộn cuộc sống ban đầu của bà, nhưng bà kiên quyết giữ tôi ở lại để chăm sóc. Bà đã gạt bỏ mọi thứ khác, xem tôi như con của mình, ân tình này cả đời tôi cũng không trả hết.

"Ba năm cấp ba em ở nhà dì như vậy, khi đấy anh họ em học Đại học cảnh sát, dượng cũng luôn công tác ở nước ngoài, trong nhà chỉ có em và dì."

"Đến tận lúc lên Đại học?"

Engfa nhẹ giọng hỏi.

"Đúng vậy, em vốn định thi vào trường Đại học gần nhà dì, nhưng vào kì nghỉ hè trước khi em nhập học, anh họ em qua đời vì tai nạn trên không... Khi ấy dì nói với em rằng, hi vọng em có thể sống tự lập, bà ấy không cách nào tiếp tục chăm sóc con của người khác, vậy nên em mới thay đổi nguyện vọng vào Đại học Z, không ngờ có thể vào thật."

Bất chợt, đầu ngón tay chị nhẹ nhàng xoá đi giọt nước trên khoé mắt tôi, tôi ngạc nhiên nhìn khuôn mặt xinh đẹp được phóng đại mấy lần trước mắt.

"Em khóc."

engfa nói nhỏ.

Tôi ngơ ngẩn sờ lên mặt, mới nhận ra mình đã khóc từ lúc nào. engfa nâng hai má tôi lên, xoa xoa:

"Ổn rồi, không sao cả rồi." Tôi vội lấy mu bàn tay lau nước mắt, xấu hổ đến mức chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống.

Tay chị chầm chậm dời xuống, đặt lên vai tôi, hơi dùng lực, tôi liền ngả vào lòng chị. Còn chưa kịp định thần, tôi đã cảm nhận cánh tay chị vòng qua eo mình, đặt trên lưng.

"Những năm qua vất vả cho em rồi. Sau này mọi thứ sẽ tốt thôi."

Tôi dần thả lỏng cơ thể, tựa nhẹ lên vai chị, khẽ gật đầu khi ngửi thấy hương hoa quen thuộc không biết đã ngửi được ở đâu. Thật ra tôi biết Engfa chỉ đang an ủi tôi, nhưng lời nói của chị vẫn giúp tôi bình tâm lại.

Độ ấm cơ thể làm tôi có chút ngỡ ngàng.

Từ khi nào tôi đã không còn xem người này đơn thuần là bà chủ nữa... Ý thức được chuyện này tôi chỉ đành cười khổ, có lẽ không có nhân viên nào dốc hết ruột gan với bà chủ thế này...

Đối với tôi thì Engfa có vị trí thế nào? Nói là bà chủ thì quá xa lạ, nói là bạn bè thì lại quá thân thiết, vậy rốt cuộc là thế nào... Giữa lúc tôi đang suy nghĩ thì trên lầu vang lên tiếng bước chân, tôi và Engfa gần như cùng lúc đẩy nhau ra, ngồi vào hai đầu sofa, bầu không khí chợt trở nên lúng túng khó hiểu.

"Chị."

Ching Ching ôm theo gấu bông lớn đi xuống lầu:

"Điện thoại của chị."

Tôi sững người, lúc này mới nhớ đã vô tình để quên di động trong phòng cô bé. Tôi cầm lấy chiếc điện thoại cô bé đang giơ lên cao, nói cảm ơn:

"Cảm ơn, em ngủ đi nhé."

Tôi xoa đầu cô bé, Engfa liếc nhìn tôi rồi dẫn cô bé lên lầu.

Tôi bấm vào thì thấy là số ẩn, có muốn gọi lại cũng không được nên đành thôi. Nghe tiếng bước chân, tôi nhìn lên cầu thang, đối diện với tầm mắt của Engfa , nhưng chỉ vài giây sau tôi đã dời mắt, đi lên lầu vào phòng cho khách.

Đóng cửa lại, dựa lưng vào cánh cửa, tôi cúi đầu khẽ thở dài. Chuyện càng không muốn nghĩ đến thì lại càng in sâu vào tâm trí. Tôi chậm chạp đi tới giường nằm xuống, nghĩ xem mình đang làm gì vậy.

Những điều ngày thường không chú ý, một khi để ý thì lại nhận ra đã không thể vãn hồi. Tôi nhắm mắt lại, muốn bản thân nhanh chóng ngủ, đừng miên man suy nghĩ nữa, nhưng lật qua lật lại không cách nào ngủ được. Nằm thêm một lúc nữa thì tôi ngồi dậy, vò đầu bứt tai.

Tôi quyết định đi rót một cốc nước ấm để uống, có lẽ nó sẽ giúp tôi chìm vào giấc ngủ. Đêm đã khuya, tôi rón rén xoay nắm đấm cửa ra khỏi phòng, bỗng bất ngờ khi thấy đèn phòng làm việc vẫn sáng.

Đã muộn thế này, chẳng lẽ Engfa vẫn còn làm việc? Tôi do dự một lúc rồi bước về hướng phòng làm việc. Cửa không đóng chặt, chỉ cần đẩy nhẹ là có thể nhìn được toàn cảnh phòng làm việc, tất nhiên cũng thấy được bóng dáng mệt mỏi đang nằm nhoài trước máy tính.

Tôi nấn ná một lúc rồi về phòng lấy một tấm chăn mỏng trở lại, khẽ khàng đến gần bàn làm việc của chị. Đảo mắt qua bàn làm việc đầy những tài liệu lộn xộn, tầm mắt rơi xuống nửa khuôn mặt đang ngủ say của chị.

Tôi khẽ thở dài, nhẹ nhàng đắp chăn lên người chị. Lúc thu tay về, tôi vô tình liếc nhìn ra cửa sổ, hoa nở trên ngọn cây như tuyết mịn. Nhìn hồi lâu tôi mới cất bước ra khỏi phòng làm việc.

[ Englot ]- Bên Em -Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ