Thái Tịnh không phải người gốc Kinh Bình, nơi cô sinh ra và lớn lên là một thị trấn nhỏ gần Kinh Bình.
Trang Lộ cùng Ngô Niệm Hi mua vé xe đường dài, ngồi hai tiếng rưỡi cuối cùng cũng đến nơi. Không ngừng đẩy nhanh tốc độ mới có thể đuổi kịp.
Ngôi mộ của Thái Tịnh nằm trên một ngọn núi phía đông nam của thị trấn, người ôm di ảnh trắng đen của cô chính là Thái Nhã vẻ mặt thẫn thờ, bên cạnh có một người họ hàng khác cầm ô, che đi cơn nắng yếu ớt bên ngoài chiếc ô đen, đoàn người theo sau đi lên trên núi.
Trang Lộ và Ngô Niệm Hi viết tên mình lên bàn kí, bà dì ngồi sau chiếc bàn gỗ đưa cho họ một bông hoa lụa trắng có cài kim băng phía sau.
Ghim bông hoa lụa trắng vào vạt áo trên tay, Trang Lộ đột nhiên cảm thấy vô cùng thương cảm. Giờ khắc này, nàng mới cảm nhận chân thật được một người từng sống sờ sờ trước mắt ra đi như vậy.
Nhưng không để nàng suy nghĩ nhiều, nàng và Ngô Niệm Hi đuổi theo đoàn đưa tang phía trước.
Mùa đông vừa mới có tuyết rơi, đường núi ẩm ướt, Ngô Niệm Hi cảm giác dưới chân khá trơn trượt, thân người mất thăng bằng, may là Trang Lộ nhanh chóng đỡ lấy cô trước khi cô ngã xuống.
"Cậu dựa vào mình đi" - Trang Lộ dặn dò một câu.
Ngô Niệm Hi hai tay ôm nửa người Trang Lộ, Trang Lộ dẫn cô từng bước một lên núi.
Đám tang bình thường không có gì khác biệt, kèn xô na thổi tan bầu trời trắng xoá. Người mất như đèn tắt, ngay cả tang lễ cũng có những thủ tục cần thiết, điểm khác biệt duy nhất là Thái Tịnh còn quá trẻ, rất nhiều nghi thức đều lược bỏ. Ngay lúc Thái Nhã đem tro cốt Thái Tịnh để vào trong chiếc quan tài đá nhỏ, cuối cùng nữ luật sư cũng gào khóc lên, như thế nào cũng không buông tay :
"Ở đây lạnh quá ! Em ấy sợ nhất là trời lạnh ! Lạnh quá !" - Trong miệng lẩm bẩm, như thể đã mất hồn.
Mẹ Thái Nhã phản ứng đầu tiên, bước tới khuyên bảo, nhưng nói đoạn, chính bà cũng rơi nước mắt khi nhìn hủ tro cốt nhỏ bé kia. Thời gian bà chăm sóc cho Thái Tịnh dài nhất, xem Thái Tịnh như đứa con gái thứ hai của mình, tiếng khóc của bà càng thêm tan nát cõi lòng, ai nghe cũng thấy bi thương.
Người thân duy nhất trong gia đình của Thái Tịnh chỉ còn lại bà nội đã hơn tám mươi, bà lão nghe thấy tiếng khóc của Thái Nhã thì lần chuỗi tràng hạt trong tay, cũng đã ngân ngấn nước mắt.
Không khí hiện trường bỗng chốc bi thương cùng cực.
Cuối cùng vẫn là bà nội Thái thở dài một tiếng : "Tiểu Nhã à, buông đi con, đừng làm lỡ thời gian, để Tiểu Tịnh đi tìm ba mẹ con bé đi ".
Bi kịch của gia đình nhỏ này ập đến vào một ngày mùa đông bình thường, không lạnh cũng chẳng ấm.
Lễ tang kết thúc, những người đưa tang khác cũng đã rời đi, các trưởng bối đỡ bà nội Thái xuống núi, chỉ còn Thái Nhã ngơ ngác đứng bất động trước ngôi mộ thấp bé, Trang Lộ cùng Ngô Niệm Hi đứng phía sau chị, nhất thời im lặng không nói gì.
Hồi lâu sau, Thái Nhã tuyệt vọng ôm đầu khóc nức nở, chị khàn giọng nghẹn ngào : "Chị không làm được cái gì không giúp được cái gì hết ! Chị không có chứng cứ tố cáo cậu ta tội cưỡng bức, chị không có cách nào tống bọn chúng vào tù cả, tội xúc phạm không được, tội cố ý gây thương tích cũng không được, chị học luật nhiều năm như vậy ! Nhưng không có chuyện nào chị làm được cả !"
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT][Edit] Mỹ Nhân Nói Cô Ấy Yêu Thầm Tôi - Thịt Kho Hạt Dẻ
Tiểu Thuyết ChungTác phẩm: Mỹ nhân nói cô ấy yêu thầm tôi Tác giả: Thịt Kho Hạt Dẻ (Bản Lật Hồng Thiêu Nhục) Editor: Dinosaur Jin Tag: bách hợp, ngọt văn, tình yêu duy nhất, nhiệt huyết tuổi trẻ, học đường Nhân vật chính: Trang Lộ, Ngô Niệm Hi --- Lần đầu tiên trong...