Ấm áp
♱
"Hay là chúng ta thử đến căn cứ mới xem sao ạ?" - Choi Wooje ủ rũ dựa vào ghế, giọng nói hiếm khi lộ rõ vẻ mềm mỏng như đang lấy lòng.
Lee Minhyeong còn chưa kịp nói gì, Moon Hyeonjoon đã nhanh hơn một bước. Anh vươn tay cốc đầu Choi Wooje, nghiêm khắc nói:
"Em không nghe thấy đám người đó nói gì hả? Căn cứ của Chính phủ chỉ là một cái bẫy thôi. Đến đó có khác gì đi nộp mạng đâu cơ chứ?"
Choi Wooje rũ vai, nhìn ống tay áo trống rỗng của Moon Hyeonjoon, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói:
"Nhưng Hyeonjoon hyung, tay anh..." Giọng nói nghẹn lại giống như cổ họng đột ngột bị bóp nghẹt, Wooje len lén nhìn Moon Hyeonjoon, sau đó lại làm nũng với Lee Minhyeong, "Hyung, không thể suy nghĩ một chút sao?..."
"Choi Wooje, anh sẽ giận thật đấy."
Moon Hyeonjoon lạnh lùng liếc em út. Anh cũng thấy rõ sự chần chừ và lo lắng của Lee Minhyeong. Hyeonjoon hiểu chứ, đồng đội đều muốn nhanh chóng tìm được kỹ sư để lắp cánh tay máy cho anh. Thế nhưng Moon Hyeonjoon không muốn đánh cược, càng không thể để đồng đội gặp nguy hiểm vì mình.
Bởi thế cho nên nhóm bọn họ quyết định quay trở lại Seoul.
"Rồi sẽ tìm được kỹ sư thôi. Mà không có cũng chả sao, tao còn tay thuận mà, vẫn cầm được gươm." - Sau khi cả đội tìm được nơi trú ẩn tạm là một toà nhà bị bỏ hoang, Moon Hyeonjoon đã nói với Lee Minhyeong như thế.
Cậu nghẹn họng, cuối cùng tất cả những lời xin lỗi và động viên khi bật thốt ra khỏi miệng lại trở thành "Tự dưng mày anh hùng gớm, làm tao nổi cả da gà."
Bọn họ không quen nói với nhau những lời sến súa. Thế nhưng khi nhìn vẻ tiều tụy mệt mỏi trên gương mặt người đi rừng, Lee Minhyeong vẫn quyết định nói những lời buồn nôn, dù biết rằng Moon Hyeonjoon chắc chắn sẽ cười cậu thối mũi.
"Xin lỗi nhé Joonie, nhưng tao nhất định sẽ nghĩ cách mà. Tao hứa đấy."
Moon Hyeonjoon bật cười, bàn tay cuộn lại thành nắm đấm, cụng cái nhẹ lên vai Lee Minhyeong:
"Ais, thằng chó này, nói cái gì kỳ cục vậy hả trời?"
Moon Hyeonjoon chẳng dùng xíu sức nào, vậy mà Lee Minhyeong cũng nương theo đó ăn vạ cho được. Cậu nhăn nhó ôm cánh tay, khoa trương rên lên một tiếng rồi đáng thương gọi Ryu Minseok:
"Minseokie ơi, Moon Hyeonjoon đấm tớ."
Ryu Minseok hệt như một thiên thần bảo hộ đứng bên cạnh Lee Minhyeong. Nó chống tay, quắc mắt người đi rừng. Rõ ràng thân hình nhỏ bé xinh xắn, thế mà chắn trước mặt gấu bự mét tám hệt như tanker đang bảo vệ adc của mình.
Sức mạnh của người đầu chuỗi khiến kẻ cuối chuỗi như Moon Hyeonjoon cũng phải chịu thua. Cái cặp đôi đường dưới này đúng là vô lý đùng đùng! Hắn còn chẳng dùng tí sức nào để chạm vào người Lee Minhyeong đâu đấy!
Đám quái vật xung quanh tòa nhà bọn họ ở đã được xử lí sạch sẽ. Lần trước khi bọn họ vào siêu thị, Ryu Minseok đã gợi ý về việc thử sử dụng thuốc diệt cỏ đối với đám thực vật biến dị. Tác dụng thì đúng là có, nhưng chỉ làm bọn chúng yếu đi và chậm chạp hơn thôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
| 00:00 ☀️ Guria | 2055
Fanfic𝟮𝟬𝟱𝟱 (𝙢𝙤̂́𝙘 𝙩𝙝𝙤̛̀𝙞 𝙜𝙞𝙖𝙣): năm xảy ra sự kiện toàn cầu biến dị; năm Trái Đất tận thế. 𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟 𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 [𝐆𝐢𝐨̛́𝐢 𝐭𝐡𝐢𝐞̣̂𝐮] ᯓ 𝐓𝐞̂𝐧 𝐭𝐫𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧: 2055 ᯓ 𝐓𝐚́𝐜 𝐠𝐢𝐚̉: Mật Mật đáng iu ᯓ 𝐓𝐡𝐞̂̉ 𝐥𝐨𝐚̣𝐢: sinh tồ...