15੭. Trống rỗng

912 147 78
                                    

Trống rỗng

Không khí trong hang động giống như bị một cơn ác mộng quét qua, cảm giác tang tóc đau thương hệt như màn sương lam trôi nổi, dằn vặt tất cả những người sống sót quay trở về. Choi Wooje nấc lên từng tiếng nức nở trong vòng tay Lee Minhyeong. Cậu đau lòng ôm ghì lấy Choi Wooje để em nhỏ khỏi giãy giụa cho Điền Dã trị liệu.

Hai chân của nhóc bị axit ăn mòn, vết cắn của kiến sâu đến tận xương, miệng vết thương vẫn còn đang không ngừng mưng mủ. Hai chân nhóc đã gần như tê liệt hoàn toàn. Choi Wooje mất đi tri giác, chỉ có nỗi đau trong tâm trí như hàng ngàn lưỡi dao cắt ngang xẻ dọc trái tim khiến Wooje không tài nào thở nổi.

Vạt áo của Lee Minhyeong ướt đẫm vì nước mắt của Choi Wooje. Cậu tựa cằm lên đầu nhóc, đôi mắt cũng đỏ hoe. Không khí trong hang động bí bách đến nghẹt thở, chỉ còn duy nhất tiếng nấc nghẹn của em út.

Cả đội mười bốn người, khi về chỉ còn chưa đến một nửa. Ba người đi tiên phong, ngoại trừ Moon Hyeonjoon thoi thóp chút hơi tàn, còn lại đều vùi thây trên núi. Hai hàng phía sau chỉ còn lại Lee Minhyeong, Choi Wooje, Lee Yechan, Điền Dã và cặp đôi Xayah, Rakan - Triệu Gia Hào, Lạc Văn Tuấn.

Lee Minhyeong im lặng mím môi, hàng mi dày rũ xuống nhìn ra bên ngoài cửa hang. Chỉ trong vỏn vẹn một ngày trời mà cậu đã phải trải qua hết cú sốc này tới cú sốc khác. Não bộ cậu bây giờ chẳng khác nào một cỗ máy hỏng, đình trệ không thể suy nghĩ một cách rõ ràng. Lee Minhyeong chưa từng cảm thấy khủng hoảng đến thế, sự tuyệt vọng và bất lực cứ như virus phá tan hệ thống miễn dịch. Cái quay đầu cuối cùng nhìn về phía họ của Lee Sanghyeok cứ như một thước phim đen trắng không ngừng lặp đi lặp lại khiến tâm can cậu bị giày vò cho nát bấy.

Ryu Minseok khi trở về cũng khóc ngất đi trong lòng cậu. Lee Minhyeong có cảm giác hệt như khi cả đội thất bại trước trận Chung kết thế giới đầu tiên mà năm người họ cùng nhau kề vai sát cánh, Ryu Minseok cũng khóc như muốn lịm đi. Thế nhưng lần này còn tệ hơn nhiều, lần đó họ chỉ vụt mất một chiếc cúp, lần này họ vụt mất sáu mạng người.

Trong đó có đội trưởng của bọn họ.

Ký ức cậu quay về ngày sinh nhật lần thứ hai mươi, khi cả đội tụ tập ở quán thịt nướng nhìn ra sông Hàn. Cậu uống đến cốc soju thứ hai mươi thì đã không còn kiểm soát nổi mình. Ryu Minseok gục vào vai cậu cười ngờ nghệch, đối diện là Moon Hyeonjoon và Choi Wooje đã nằm bò ra bàn ngủ mất. Duy chỉ có anh đội trưởng uống ít là vẫn còn tỉnh táo. Lee Sanghyeok ngồi thẳng lưng, thong dong gắp nốt miếng thịt bò cuối cùng cho vào miệng, chậm rãi nhai nuốt.

Lee Minhyeong lúc đó còn cười đùa rằng, bây giờ con người có thể sống đến ba trăm tuổi, còn với kiểu ăn uống như người già của Lee Sanghyeok, chắc hắn sẽ bất tử như cái tên "Unkillable Demon King" mà cả tinh cầu này gọi hắn.

Câu trả lời của Lee Sanghyeok là gì nhỉ?

"Đương nhiên rồi, phải sống càng lâu càng tốt chứ."

Ký ức như vừa mới hôm qua, nhưng cũng như đã cách cả một đời người.

Uri Hyeok, làm gì cũng cẩn thận, đi chậm ăn chậm, nếu Lee Minhyeong có lỡ ăn đồ ăn rác trước mặt hắn thì sẽ bị nhắc nhở ngay lập tức. Đáng lẽ Lee Sanghyeok phải là người trân quý sinh mạng nhất, thế nhưng vào thời khắc đứng giữa ngưỡng cửa sinh tử đó, hắn lại là người đầu tiên tìm đến cái chết để những người khác có thể sống sót trở về.

| 00:00 ☀️ Guria | 2055Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ