11

3.5K 261 14
                                    

cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, như chia cắt thành hai nửa thế giới. lee minhyung nắm chặt tay nhìn chằm chằm vào bên trong cánh cửa, dù hắn chẳng thể thấy em đang thế nào. lúc em được đẩy vào, hắn đã nghe bác sĩ bảo trạng thái của em đang khá tệ. làm sao đây? hắn phải làm gì đây?

hắn không ngừng tự trách bản thân mình, nỗi lo cùng hối hận cứ thay phiên nhau dằn xé trái tim hắn. hắn đưa tay nắm lấy mặt dây chuyền của mình, nhắm mắt cầu bình an cho em.

tâm trạng của những người còn lại cũng không khá hơn là bao. choi wooje gục đầu ngồi trên ghế ở hành lang, tay cứ luôn chấp lại mà cầu nguyện. anh của nhóc, sẽ không sao đâu, sẽ chỉ mệt một chút thôi.

ryu minseok tựa đầu lên vai kim kwanghee, cố gắng giữ bản thân mình bình tĩnh. lâu lâu lại đưa mắt nhìn về phía phòng cấp cứu, và lần nào cậu cũng thấy hắn đứng bất động, chẳng di chuyển chút nào.

lúc nhóm người lee sanghyeok lên đến nơi thì cánh cửa cũng mở ra, bác sĩ bước ra với một tập bệnh án trên tay.

"cậu ấy sao rồi bác sĩ?"

lee minhyung là người nhanh nhất, thấy bác sĩ ra liền lập tức tiến đến hỏi tình hình của em.

"các cậu đều là người nhà của bệnh nhân sao?"

"đúng vậy, em ấy vẫn ổn chứ?" - người đội trưởng cũng mau chóng tiến đến vị trí bên cạnh hắn.

"bệnh nhân ngất đi vì cơ thể chịu quá nhiều áp lực, bệnh dạ dày của cậu ấy cũng tái phát. ngoài ra cậu ấy còn có biểu hiện khó thở, may mà được đưa vào cấp cứu kịp thời. tình hình đang khá ổn, nhưng mà.."

vị bác sĩ nhíu mày nhìn bệnh án trên tay mình, không tiếp tục nói nữa. biểu cảm của ông khiến mọi người như nín thở, có vấn đề gì nghiêm trọng lắm sao?

"tôi nghĩ là khi cậu ấy đỡ hơn, mọi người nên đưa cậu ấy đến gặp chuyên viên
tâm lý."

hắn mở to mắt nhìn ông, lời nói ấy như cú đấm thẳng vào tâm trí hắn, rất đau đớn. chuyên viên tâm lý? tại sao lại phải gặp chứ?

"anh ấy...bị làm sao cơ?"

choi wooje cảm giác mình sắp không trụ vững nữa, anh của nhóc, mắc phải vấn đề tâm lý sao?

"tôi nhận thấy bệnh nhân rất bài xích việc tiếp xúc với người khác, ngay cả lúc hôn mê cậu ấy cũng sợ hãi khi tôi chạm vào. tôi cũng kiểm tra được cơ thể cậu ấy có nhiều vết bầm và rách da, đều do cậu ấy tự cáo bấu bản thân. thêm cả việc bệnh nhân không biết kiểm soát lượng thuốc dung nạp vào cơ thể, cậu ấy uống rất dồn dập và quá liều. có dấu hiệu của bệnh trầm cảm, nếu để tình trạng này tiếp tục, tôi nghĩ không đơn giản chỉ dừng ở việc tự cào hay nhéo mình đâu."

"..."

"bệnh nhân sẽ sớm được chuyển đến phòng bệnh, cần ở lại vài ngày để theo dõi kĩ càng. tôi xin phép đi trước."

bác sĩ rời đi, để lại sau lưng hàng tá con người đang sững sờ, họ ước những điều mình vừa nghe chỉ là ảo giác. nhưng, đó đều là sự thật.

guon - einseitige liebeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ