10. Chạm như bong bóng.

80 16 5
                                    

Thế gian này có nhiều điều đổi thay thế đó. Không kể thời gian, không kể không gian, không kể xuân hạ thu đông, vùng ven biển hay xứ khác. Tâm trí ta cũng đổi thay nhiều lắm rồi. Nhỉ?

Từ khi còn phân vân có nên trả lời thật trước câu hỏi 'Cậu ăn cơm chưa?' đến khi đã có thể kể cho nhau nghe những chuyện trời ơi đất hỡi. Hẳn là Khaotung sẽ không bao giờ ngờ tới đâu.

Nhưng mà dạo đây lòng cậu nhẹ đi nhiều lắm, mấy cơn đói cồn cào lúc về đêm cũng chẳng thường xuyên xuất hiện như xưa. Những cuộc cô đơn không vì gì cả có lẽ đã chìm sâu xuống đáy lòng.

Nên là...

Thay mới thì có sao? Ngay cả vị mây lăn tăn trên đầu lưỡi mỗi sớm mai mỗi khác mà. Khaotung biết thế, biết mối quan hệ của cả hai đang dần xảy ra vài điều vượt quá dự kiến.

Thậm chí lúc chàng nhạc cũng chẳng rõ mối quan hệ là gì. Bản thân đã vô tình buông lơi mất rồi.

Tấm khiên phòng vệ của Khaotung có lẽ đang vỡ đi trong một giấc ngủ vùi nào đó chăng?

"Rồi em nhìn họ yêu nhau? Ca sĩ chuyên hát nhạc của em với cô quản lí em yêu?"

Chàng nhạc sĩ sực tỉnh. Trên tay cầm bông tú cầu vừa mới cắt, nhựa cây tươm ra len qua những kẽ ngón tay. Thế mà chẳng để ý.

Khaotung cúi đầu nhìn.

Người ta bảo nhạc sĩ điên tình, nhưng đến cỡ nào mới gọi là điên thì không ai nói.

Tiết đông ấm hơn, quá tháng một, hoa trong vườn đã rộ hết. Ngay cả những cô nàng kiêu kì nhất cũng buộc phải trổ bông nếu không muốn bị bỏ lại phía sau.

Bấy giờ kiều mạch mới đơm nụ.

Vừa tưới xong phân. Chờ đến cuối tháng, vườn tú cầu lam trắng sẽ dần tím cho mà xem. Khi ấy dâm bụt cũng leo đầy hàng rào rồi.

Khaotung nhẹ nhàng đặt hoa vào giỏ, cái giỏ dài trũng như cùi đeo lưng. First mua riêng cho cậu chỉ dùng để hái hoa rồi đưa cho thương lái.

À, không biết vì sao một người từng để hoa tàn hẳn rồi bỏ chứ không bao giờ biết bán. Giờ lại chờ cho bông vừa đẹp là gọi cho đầu buôn ngay.

Đến thói quen cũng thay đổi nhiều quá.

Cả hai nói về mối tình đơn phương của chàng nhạc sĩ. First mãi chưa thấy Khaotung trả lời, anh ngước mắt nhìn người kia đang cúi đầu nhìn đất. Trông như nhớ lại một chuyện buồn xưa cũ. Xưa cũ đấy nhưng đến hiện tại vẫn nhiễu loạn trong tim.

Đâm ra chàng đầu bếp đột nhiên bực bội.

Vì sao thì chẳng rõ.

Anh cắt phăng đi cái lá cẩm tú sẫm màu, nhiều răng cưa lởm chởm cứa vào chân ngưa ngứa. Rồi lại tức mắt cắt trụi luôn mấy chiếc lá xung quanh mới thôi.

Bỗng Khaotung nhẹ giọng nói:

"Ừ... Là thế đấy."

Tiếng cậu nhẹ bẫng, cây kéo trên tay đều đều vang lên cạch cạch.

Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Rõ là nhẹ tênh thản nhiên nhưng First lại nghe thành nhẫn nhịn.

"Rồi sao nữa?" Anh thở ra một hơi dài khe khẽ.

Đếm sao [FirstKhao]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ