Hoàng Huyễn Thần bất ngờ, Lý Long Phúc không có giận hắn, vậy vì sao cậu lại khóc?
Hoàng Huyễn Thần chợt nghĩ tới những gì mà cậu đã chịu đựng ngày xưa, tâm hắn chợt đau nhói, không nhắc lại nữa.
Hoàng Huyễn Thần chầm chậm uy cậu ăn, hắn thật chậm thật chậm không nỡ nhanh thêm động tác, nếu được Hoàng Huyễn Thần muốn thời khắc này sẽ được kéo dài đến vô tận, có thể bên cạnh cậu, để cậu dựa vào hắn...
Ăn được một nửa thì Lý Long Phúc bất ngờ ngừng lại, Hoàng Huyễn Thần dỗ vài tiếng cậu cũng không chịu mở miệng, hắn chỉ đành lưu luyến bỏ bát xuống, cho cậu uống một chút nước.
Lý Long Phúc có cảm giác Hoàng Huyễn Thần chăm sóc cậu y như trẻ con ba tuổi vậy, cậu chợt có chút ngại ngùng. Tâm tình vẫn như cũ phức tạp, cậu không hiểu vì cái gì Hoàng Huyễn Thần lại thay đổi lớn như vậy, con người lãnh đạm ngày xưa dường như đã không còn tăm hơi. Nó đã được thay thế bởi một Hoàng Huyễn Thần ôn nhu thâm tình...
Tròn một tuần kể từ lúc Lý Long Phúc tỉnh lại, Kim Ngọc Hi nghe bác sĩ nhiều lần chắc chắn rằng cậu đã không sao mới an tâm đưa cậu về nhà.
Đồ của cậu ở bệnh viện cũng không nhiều do phòng cậu là phòng đặc biệt nên có đủ mọi tiện nghi, không cần mang vào nhiều.
Lý Long Phúc nhìn Kim Ngọc Hi thu dọn đồ đạc đến vui vẻ, cậu ngồi ngay ngắn trên giường chậm chạp đặt chân xuống đất. Lý Long Phúc đã có thể miễn cưỡng đi lại nhưng không vững lắm, việc còn lại là tập từ từ.
"Tiểu Phúc sao em lại xuống giường." Hoàng Huyễn Thần đang xếp lại hành lý thấy cậu lén lút đứng dậy thì lo lắng chạy đến đỡ cậu.
"Nằm lâu nên có hơi mỏi." giọng nói cậu có hơi khàn khàn và cứng nhắc nhưng vẫn có thể phát âm tương đối chuẩn, suốt một tuần này cậu đã tận mắt nhìn thấy Hoàng Huyễn Thần có bao nhiêu quan tâm cậu, cậu vẫn có chút sợ hắn vì cái bóng trong quá khứ quá lớn, có lẽ cậu cần thời gian để vượt qua.
Mọi thứ rất nhanh được sắp xếp ổn thỏa, Hoàng Huyễn Thần đặt cậu lên xe lăn đẩy cậu xuống cổng bệnh viện. Lý Mẫn Hạo lái xe đến đón Kim Ngọc Hi và Lý Tuấn Dũng, Hoàng Huyễn Thần thì chở Lý Long Phúc, cậu đưa mắt nhìn Kim Ngọc Hi nhưng bà lại chỉ mỉm cười xoa đầu cậu, Lý Tuấn Dũng dường như không được vui khi để cậu đi với Hoàng Huyễn Thần nhưng Kim Ngọc Hi cứ luôn giật giật tay áo ông, Lý Tuấn Dũng cũng không nói gì nữa.
Lý Long Phúc trầm mặc để Hoàng Huyễn Thần đẩy đến xe của hắn, hắn mở cửa để cậu ngồi ghế phó lái, thắt dây an toàn thỏa đáng rồi mới đóng cửa, cất xe lăn trong cốp xe rồi mới trở về ghế lái.
Trước khi để xe chạy, Hoàng Huyễn Thần khẽ nhìn sang Lý Long Phúc một cái, thấy cậu im lặng nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, trong lòng hắn có hơi buông lỏng, trong mắt cậu không có chán ghét.
Xe bắt đầu lăn bánh, cả hai cứ luôn trầm lặng không một lời, có lẽ Lý Long Phúc là không để ý thật nên tâm tình không có gì bất ổn nhưng Hoàng Huyễn Thần lại thấy nặng lòng, hắn không biết nên mở miệng bắt chuyện thế nào để được tự nhiên, dù sao với địa vị của hắn thì là luôn có người tự động tìm tới nói chuyện lấy lòng, hắn chưa bao giờ phải chủ động đi lấy lòng người khác, nhưng đối với Lý Long Phúc thì là ngoại lệ.