ba mươi lăm.
felix làm đúng y như những gì minho bảo: em thường xuyên từ chối mỗi khi hyunjin sang gõ cửa, và cũng từ chối luôn mỗi khi cậu mời họ đến nhà ăn tối. những lần như thế trông hyunjin cứ có vẻ hơi bực bội, và sau đó cậu lại mỉm cười vẻ tự mãn. thật khó để biết cậu đang nghĩ gì trong đầu.
"được thôi," cậu cứ nói, hơi nhìn xuống bụng em. felix đặt một tay lên đó như để che chở cho em bé trong vô thức. "nếu cậu cần gì thì cứ gọi mình nha."
felix đóng - gần như sập cửa - vào mặt cậu. em không trả lời có cho câu dặn dò ấy.
ba mươi sáu.
thực ra thì hyunjin không có lý do chính đáng nào để vọc tay vào mớ bùn lầy là mối quan hệ loạn luân kia và xáo trộn nó như thế.
cậu cũng tự hỏi chính mình điều gì khiến cậu đã làm thế. hay chính xác hơn - điều gì khiến cậu muốn làm thế. có thể là vì cuộc sống cậu nhàm quá: cậu sống mà chẳng mơ ước lớn lao gì. cậu cũng không còn gia đình thân thích, và đã sống ở khu này đồng nghĩa với việc không có mấy bạn bè.
nhưng có lẽ sâu thẳm trong cái ngóc ngách tận cùng nào đó của hyunjin là khát khao có một gia đình cho riêng mình. và felix là người khơi dậy cái khát khao ấy. em là người trong mộng của cậu, không có một điểm nào đáng để chê trách. hoặc giả nếu có thì hyunjin cũng sẵn lòng bỏ qua.
chỉ tiếc là felix không thuộc về cậu. cậu đã đi chậm gần một ngàn bước so với minho - người đã biết em từ hồi mới lọt lòng. thế nên hyunjin cảm thấy bất công, cay cú, và ghen tuông bệnh hoạn.
và có lẽ đó mới là lời giải thích hợp lý nhất cho tất thảy - rằng cậu là một kẻ bệnh hoạn vô phương cứu chữa, người đã đem lòng yêu felix dù mới gặp em được chẳng bao lâu.
ba mươi bảy.
một tối cuối tuần hyunjin sang nhà họ chơi sau rất nhiều ngày im bặt, mang theo một nụ cười toét đến mang tai đáng ngờ và một chai rượu vang. "xin chào," cậu bảo. dường như cậu say trước cả khi động đến một giọt rượu. "mình vào được không?"
khi đó minho đang loay hoay với cái gì đó ở sau bếp. felix đứng đực mặt ở đó một lúc và chẳng biết nên nói gì mới phải.
"sao thế?" hyunjin tiếp tục. cậu không lấn tới mà cũng không lùi lại. cậu chỉ đứng như thế thôi - nhưng không hiểu sao cách cậu đứng cứ như chặn mọi đường thoái lui của felix. "không định mời hàng xóm vào nhà à?"
không biết nói họ là hàng xóm thì có khiên cưỡng quá không, felix nghĩ. hyunjin nhảy vào cuộc sống của cả hai và xới tung nó lên như người ta đào xới một mảnh đất để tìm vàng. mà nếu mối quan hệ của em với minho là đất đai thì chẳng có vàng bạc gì hết - chỉ có những bộ xương khủng khiếp đang chờ được khai quật.
ngay khi hyunjin vừa định nói tiếng nữa thì minho tiến tới đứng sau lưng felix. "tôi có thể giúp gì cho cậu?"
"hyung," cậu nói, cười niềm nở vẻ rất hạnh phúc. "xin chào, em tới đây để nói lời tạm biệt ạ."
"tạm biệt?" cả felix và minho đồng thanh.
ba mươi tám.
hyunjin bảo với họ rằng cậu sắp dọn đi nơi khác sống.
BẠN ĐANG ĐỌC
[hyunminlix] [in the dreams i don't tell anyone]
Hayran Kurguminho và felix là hai vị khách bất ngờ và mới mẻ dọn đến vùng quê hẻo lánh, yên bình của hyunjin. họ là một cặp, một gia đình, và đồng thời cũng là một câu đố hóc búa. (hay: câu chuyện về sức nặng của bí mật, sự ám ảnh, và những câu hỏi khó lòng tr...