94. "Phần của em bé": Cô bé nhỏ Chu Cẩm Nguyệt

339 3 0
                                    

Đêm khuya, đồng hồ báo thức trong căn phòng tích tắc kêu lên.

Cùng với tiếng cọ sát của quần áo và tấm chăn, tiếp đó là chiếc đèn nơi đầu giường bỗng sáng lên.

Thẩm Điềm mơ mơ màng màng ôm em bé vào trong lòng, cho cô bé uống sữa.

Chu Thận Chi chống người dậy, ngó đầu qua nhìn bọn họ, sau đó đặt cánh tay xuống ôm lên eo của cô, giọng nói trầm khàn: "Đói không? Em có muốn ăn chút gì đó không?"

Tay Thẩm Điềm đặt trong chăn nắm tay với anh, cô lắc đầu đáp: "Không ăn đâu, buồn ngủ~~~"

Chu Thận Chi mệt mỏi cúi thấp xuống, vùi vào hõm cổ của cô, nói: "Anh nằm mơ rồi."

Thẩm Điềm nhắm mắt, mái tóc xõa ra.

Vành tai cô đỏ bừng, anh vừa cọ xát đến cô bèn đỏ mặt, cô dịu dàng hỏi anh: "Nằm mơ thấy gì đó."

Đôi môi mỏng của Chu Thận Chi hôn lên cổ của cô.

Nhẹ nhàng nói: "Mơ thấy anh đã thích em từ thời cấp ba, nắm tay của em ở trạm xe buýt, hôn em bên dưới khung bóng rổ."

Thẩm Điềm vội mở mắt ra, cũng lờ mờ tỉnh ngủ, cô ngoảnh đầu: "Thật à?"

Cánh tay của Chu Thận Chi ôm chặt cô hơn, chống người dậy, cụp mi nhìn cô, gật đầu: "Rất chân thực."

Thẩm Điềm mỉm cười đôi mắt khẽ cong lên.

"Chu Thận Chi, anh bị em mê hoặc rồi!"

Chu Thận Chi khẽ nhướng mày, cúi đầu đặt nụ hôn lên bờ môi cô: "Anh đã là bề tôi một lòng với em từ lâu rồi."

Thẩm Điềm ngẩng cổ lên, bị anh hôn lấy.

Sự ngọt ngào ngập tràn trong tim.

Gả cho anh sáu năm trời, cô vẫn luôn được anh chăm sóc, chiều chuộng. Người con trai mà cô đã thích từ khi mình còn trẻ là người chồng tốt nhất thế giới này.

Môi của Thẩm Điềm bị hôn đến mức đỏ bừng, cô vén tóc ra, cúi đầu nhìn xuống Chu Cẩm Nguyệt.

Chu Cẩm Nguyệt vẫn còn đang chụt chụt uống sữa, Chu Thận Chi cũng cụp mắt nhìn, đôi vợ chồng yên tĩnh ngắm nhìn dáng vẻ đáng yêu của đứa con gái của mình. Vành tai Thẩm Điềm rất đỏ, cô còn kéo nhẹ tấm chăn lên che đi một ít ánh đèn. Chu Thận Chi trông thấy vậy thì mỉm cười cúi đầu, anh lại vùi người vào cổ cô, nói: "Được rồi, anh không nhìn nữa mà."

Thẩm Điềm hừ hừ hai tiếng.

Trong nhà chỉ có cô là kiên trì cho con bú sữa mẹ, thành viên khác trong nhà không lay chuyển được cô nên chỉ có thể đồng ý. Nhưng cho con bú sữa trước mặt Chu Thận Chi biết bao nhiêu lần đi chăng nữa, cô đều rất xấu hổ.

Trong căn phòng đột ngột yên tĩnh.

Cơn buồn ngủ của Thẩm Điềm dần dần tăng lên, cô mơ màng ngủ thiếp đi nhưng sau khi Chu Cẩm Nguyệt uống sữa xong cô vẫn nhớ chỉnh lại quần áo gọn gàng. Chu Cẩm Nguyệt hừ hừ vài tiếng khe khẽ, uống nhiều sữa sẽ bị nấc, Chu Thận Chi vén tóc của Thẩm Điềm ra rồi hôn lên má cô: "Em ngủ tiếp đi."

[Reup-Hoàn] Chiếc Hộp Ánh Trăng - Bán Tiệt Bạch TháiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ