9

735 84 11
                                    

"sau một vài ngày nữa, chúng sẽ trở thành nuối tiếc."

sau buổi tặng quà ngày hôm đó, mối quan hệ giữa em và owen lại trở nên bình thường, như những người bạn bình thường. những tin nhắn hỏi thăm bâng quơ, những tin nhắn kể lể chuyện thường ngày lại thỉnh thoảng xuất hiện, không thường xuyên nhưng cũng đủ để em ngặm nhấp từng chút cảm giác hạnh phúc nhỏ nhoi mà nó mang lại.

và owen, vẫn đi học về với em mỗi ngày. em không biết trên con đường kéo dài từ trường về tới nhà đã in dấu bao nhiêu bước chân của em và hắn, nhưng bác trung niên đứng tuổi bán bánh gạo cay trên chiếc xe kẽo kẹt, hay ông cụ tóc hoa râm bán những bông hoa hồng đơn lẻ trong chiếc giỏ hơi sờn dưới góc phố chắc chắn đã nhớ mặt bọn em, bởi không dưới một lần vào những ngày hè tan học muộn, em kéo tay owen vào quán bánh gạo cay để thuyết phục hắn ta thử một món ăn được cho là lạ hoắc ở anh quốc, hay những lần hắn giúp đỡ ông cụ xách chiếc giỏ chỉ còn vài bông hồng về nhà ông. hoa hồng ông hay bán vào tầm sáng, muộn lắm là đến chiều, vì trời tối là gần héo hết rồi nên chả ai mua, trừ owen. những ngày đầu được owen giúp đỡ, ông hay tặng hết cho bọn em những bông hồng chưa bán được, nhưng sau này, owen mua lại chúng. hoa hồng vào thời khắc cuối ngày, mặc dù chưa thể gọi là tàn, nhưng không còn tràn đầy sức sống như khi thấm đẫm sương mai nữa. em cầm lấy những bông hoa owen đưa cho mình, rồi cặm cụi phơi khô chúng vào ngày hôm sau, tìm cách lưu giữ thứ em ảo tưởng cho là đại diện cho mớ tình cảm đơn phương này trước khi chúng trở nên héo úa mà tan biến.

hôm nay owen có đi học, em nhìn thấy chiếc cặp xẹp lép kia vứt chỏng chơ trên bàn, nhưng người thì chả thấy đâu. em cũng không để tâm lắm, mặc dù thỉnh thoảng hắn có chạy biến đi đâu đó nhưng owen khá chăm đi học, còn đi vì để trông chừng shelly hay vì lý do nào khác thì em tạm thời không nghĩ tiếp. 

bố em và thầy hiệu trưởng, tức ông của shelly, có mối quan hệ khá tốt, cụ thể là vì bố em là cổ đông của trường. đó là lý do vì sao em có thể nghỉ học hay đến muộn như cơm bữa nhưng vẫn không bị làm sao, tuy nhiên đấy không có nghĩa là em học kém. sống ở trong một môi trường như vậy giống như một khuôn mẫu, khi còn nhỏ thì phải ưu tú, và khi lớn lên thì phải có những mối quan hệ môn đăng hộ đối. em đang ở ranh giới giữa hai cái mốc này rồi, vậy nên dạo gần đây bố mẹ mới bắt em đi xem mắt. em nghĩ rằng nếu như owen không xuất hiện, em cũng không dễ dàng đồng ý đi xem mắt rồi hẹn hò một người mà mình không hiểu biết gì về họ như thế đâu, sự xuất hiện của owen chỉ khiến em kiên định hơn với suy nghĩ của mình thôi. chính vì thế nên mấy nay mối quan hệ giữa em và gia đình hơi căng thẳng, hôm nay bố mới miễn cưỡng nói chuyện với em để nhờ em đưa tài liệu cho thầy hiệu trưởng. được rồi, coi như đấy là dấu hiệu làm hòa của bố, tất nhiên cũng chả phải tài liệu quan trọng gì, vì nếu quan trọng thì cũng chả tới lượt em đưa hộ.

em cầm tập tài liệu đi tới trước phòng thầy hiệu trưởng, định gõ cửa rồi đưa luôn vì sợ nếu như để sau thì lát em sẽ quên mất. nhưng tiếng nói chuyện giống như đang cãi vã bên trong có phần hơi lớn, khiến bàn tay đang đưa lên của em hơi khựng lại. em nhớ ra lúc nãy shelly cũng không có ở trong lớp, vì sau cánh cửa có tiếng của thầy, của shelly, và của owen.

|owen knight × reader| first sightNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ