Lê Tốc dùng chăn trùm kín đầu, nhưng lời của Cận Duệ vẫn còn văng vẳng bên tai cô --
"Bà ấy qua đời rồi."
Dì Tiểu Vũ tốt như vậy, dì ấy đã rời khỏi thế giới này rồi.
Tại sao lại như vậy ...
Hốc mũi Lê Tốc chua xót, lồng ngực tràn đầy phiền muộn, trong lòng khó chịu vô cùng, rất muốn tìm người để tâm sự chuyện này.
Cô lấy điện thoại từ dưới gối ra, ở trong bóng tối gọi cho người mẹ đang làm việc ở thủ đô xa xôi.
Âm thanh báo máy bận "bíp- bíp-" vang lên hồi lâu mới có người bắt máy, ở bên phía Lê Lệ chỉ có tiếng bàn phím kêu lách tách, sau nửa giây, giống như bà ấy vừa rứt ra khỏi công việc, mở miệng hỏi: "Tiểu Tốc? Muộn như vậy sao con còn chưa ngủ? "
Vừa được mẹ hỏi, Lê Tốc suýt chút nữa đã bật khóc.
Cô ngồi dựa vào đầu giường, dụi dụi hốc mắt: "Mẹ, Cận Duệ đã về rồi."
"Cận Duệ..."
Trong điện thoại lại vang lên tiếng bàn phím kêu lách tách, sau đó, mẹ cô lại lặp lại hai chữ "Cận Duệ". Lê Tốc im lặng chờ đợi, đợi đến khi mẹ cô dùng khoảng trống xử lý công việc nhớ tới Cận Duệ, tiếp tục cuộc trò chuyện.
"Cận Duệ, có phải là đứa trẻ nhà hàng xóm không?"
"Dạ, là cậu ấy."
Nếu như cuộc điện thoại này gọi sớm một chút, cô rất muốn cùng Lê Lệ tâm sự về những thay đổi của Cận Duệ trong lần trở về này, nhưng bây giờ Lê Tốc cảm thấy tinh thần có chút suy sụp, rầu rĩ nói: "Mẹ cậu ấy, dì Tiểu Vũ, đã qua đời rồi. "
"Dì Tiểu Vũ? Ừm ... Để mẹ nghĩ xem nào ..."
Tiếng gõ bàn phím bỗng nhiên dừng lại, Lê Lệ trầm mặc hồi lâu, sau đó ở trong điện thoại thở dài một tiếng: "Xin lỗi Tiểu Tốc, bây giờ mẹ mới nghe hiểu ý con nói, con nói là Trần Vũ đã qua đời rồi?"
Lê Lệ nhỏ hơn Trần Vũ một tuổi. Khi hai nhà làm hàng xóm, hai người phụ nữ này có mối giao tình rất tốt, họ hay cùng nhau dạo phố, hoặc chụm lại tâm sự nhỏ to.
Đối với tin tức Trần Vũ qua đời, Lê Lệ rõ ràng cũng rất kinh ngạc, bà ấy dừng lại vài giây mới mở miệng nói: "Tiểu Tốc, mẹ cũng cảm thấy rất tiếc nuối khi nghe tin này, con đừng buồn."
Không ai có thể xoay chuyển được loại tiếc nuối này, dù cho là người mình thích đến đâu hay có thân thiết đến đâu thì chuyện qua đời này cũng không thể thay đổi được.
Lê Tốc khịt mũi: "Mẹ ơi, tết năm nay mẹ có về không? Mẹ chỉ cần về là được rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ thả đèn Khổng Minh, cũng thả cho dì Tiểu Vũ một cái, được không?"
Lê Lệ ở đầu dây bên kia không đồng ý ngay, thậm chí Lê Tốc cũng có thể nghe thấy trong điện thoại liên tiếp truyền ra tiếng báo tin nhắn hoặc email nhắc nhở, Lê Lệ dường như có chút phân tâm, áy náy thương lượng với Lê Tốc: "Tiểu Tốc, chắc là mẹ phải bận rộn thêm một chút nữa, con ngủ sớm đi, đừng nghĩ nhiều quá, đi học nhớ ngoan ngoãn nghe giảng, ngày mai mẹ lại gọi điện thoại cho con. "
BẠN ĐANG ĐỌC
[Reup-Hoàn] Mơ Xanh Ngâm Đường - Thù Vỉ
Roman d'amourMƠ XANH NGÂM ĐƯỜNG Tác giả: Thù Vỉ Thể loại: Hiện đại, song khiết, sủng ngọt, thanh mai trúc mã, 1v1, HE. Số chương: 54 Link gốc: https://lantruyen.vn/truyen/mo-xanh-ngam-duong/