24

489 33 5
                                    

Nào bé, chạy chậm thôi, ngã anh lại xót.
Kim Mingyu đi sau nhìn Wonwoo đằng trước chạy tung tăng. Đồng ý rằng hắn sẽ chống lưng cho em mọi thứ nhưng Mingyu nhất định không đồng ý cho việc em nghịch ngợm dẫn đến bản thân bị thương.

- Đây là căn mày mua đúng không?

Wonwoo chỉ căn phòng được sơn cửa trắng đánh số thứ tự 2311. Hắn gật đầu, tiến lại mở cửa xong liền lôi em vào nhà vệ sinh. Đầu tiên là thử nước ấm sau đó là lột quần áo của Mèo và đi ra ngoài. Làm gì có chuyện Jungkook cho hắn tắm hộ.

Đợi em tắm xong đã có sẵn đồ ăn và máy tính cho em xem hoạt hình. Hắn đứng loay hoay cắm cái máy sấy, thấy bé cưng ra liền cười cười vẫy tay gọi em.

- Bé yêu, ăn đỡ mấy cái xúc xích nhé. Anh không kịp mua đồ ăn gì bé cả.

- Cũng được rồi, mày có ăn không?

- Ăn bé. Thôi ngồi yên để anh sấy đầu cho.

- Nãy mày cũng bị ướt, đi tắm đi không ốm.

- Chút nữa sẽ đi.

Hắn xoa đầu em, cái hơi nóng của máy sấy cứ phà phà, chạm nhẹ vào từng lọn tóc của em rồi thổi nó tung bay. Ánh nắng chiếu xuống bóng hai người ánh lên khung cảnh hữu tình tuyệt đẹp.
______

- Jeonghan, có muốn đi chơi không?

Seungcheol đứng trước cửa phòng cậu gặng hỏi. Bên trong ngoài sự im lặng chẳng còn gì cả. Gã nắm lấy cái tay nắm cửa, điên cuồng giật mạnh nhưng cửa nhà giàu ngoài một chữ chắc ra thì không còn gì cả.

Cậu bên trong, tâm trạng rối bời nhìn tờ giấy xét nghiệm lần hai trước mắt. Một lần có thể là sai sót, nhưng đến lần thứ hai rồi, sao có thể được chứ. Những tạp âm thường ngày nay lại rõ rệt hơn, hoá ra cái máy phát nhạc ở phòng cậu đã lão hoá đến vậy rồi sao, hoá ra cái điều hoà kia đã hỏng rồi, hoá ra chính bản thân cậu cũng sắp thành một thứ phế liệu rồi đấy à.

- Yoon Jeonghan, làm gì mà không mở cửa cho tao? Ra đây xem nào.

Cậu giật mình, đem những thứ thuốc đắng ngắt cùng tờ giấy xét nghiệm nhét vào hộc tủ rồi khoá nó lại. Lau vội đi những giọt nước mắt, cổ bày ra vẻ ngái ngủ mở cửa cho gã. Choi Seungcheol nhìn thấy cậu, một mắt nghi ngờ, liếc mắt vào bên trong, căn phòng của kẻ ưa thích sạch sẽ hôm nay lại đột nhiên xấu xí và bẩn thỉu đến lạ. Nhưng gã không bóc trần sự thật, chỉ gãi đầu nhắc nhở rằng mình sẽ đợi ở dưới để đi chơi.

Jeonghan gật đầu, đóng cửa lại nước mắt tự tràn ra. Cậu cầm tấm ảnh bốn người bạn thân chụp chung trong lòng đau như cắt. Sắp tới đây, một đội bốn người sẽ chỉ còn ba người và nấm mồ lạnh lẽo.

Hai người cùng ngồi trên một chiếc xe nhưng chẳng ai nói với ai câu nào. Gã dừng tạm xe tại một cửa hàng tiện lợi, trong lúc chờ đợi, giọng nói trầm ấm vang lên đánh thức Jeonghan khỏi những suy nghĩ ngoài lề.

- Nói xem, tại sao lại suy sụp như vậy?

- Không gì cả.

Cậu tránh né ánh mắt gã, đôi mắt dõi theo áng mây trắng. Choi Seungcheol mở cửa xe ra ngoài, gã châm điếu thuốc phì phèo đến tận khi khói thuốc yếu dần mới dập nó đi. Gã ngồi im sau đó mới nặng nề
hỏi.

Meanie • FriendNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ