26

498 34 1
                                    

- Cục cưng, đi ngủ thôi.

Kim Mingyu bên trong nhà vệ sinh chui ra, mồ hôi nhễ nhại đã vội chạy lên ôm em. Wonwoo thực sự khó hiểu, lấy vài tờ khăn giấy thấm đi giọt nước ướt đẫm. Em không chê hắn đâu, cái gì của người yêu em chẳng quý nhưng mà mồ hôi có thể làm hắn bị bệnh.

Sang hôm sau, Mingyu nhận được cuộc điện thoại từ sớm nên đã chạy đi trước. Wonwoo vẫn thế, đúng giờ đồng hồ báo thức kêu mới dậy. Mở mắt không thấy hắn đâu em chỉ thở dài rồi vào nhà vệ sinh tự thay rửa và đến trường. Em không phải là không biết lúc hẳn bỏ đi chỉ là bản thân lười vạch trần Mingyu thôi. Yêu thì yêu nhưng sự riêng tư vẫn nên là đề cao nhất.

Đến trường Wonwoo ngỡ tưởng sẽ có cả bốn nhưng không, đặc biệt hôm nay chỉ một mình em đi học. Lớp trưởng Jeon cũng thuộc dạng mọt sách ít nói, bạn bè không ai hợp cạ chỉ có thể lủi thủi đọc sách học bài. Thi thoảng lại bấm điện thoại, hẳn là em đang nhắn tin hỏi xem mọi người đâu.

Chỉ là hi vọng được trả lời lại quá xa vời. Cứ hết tiết em nhắn một đống tin và tất cả chỉ dùng lại ở hai chữ "đã nhận". Em buồn chán chọc chọc quyển sách, chữ vào đầu bằng mắt thì đều chạy ra bằng đường mũi mỗi khi em thở dài.

Đến tiết cô chủ nhiệm cô đặc biệt gọi em lên nói chuyện gì đó xong lại đưa em tờ giấy nọ. Đối với đôi mắt tin được của lớp phó thì cô đã lập tức nhận ra. Dấu ấn trên đó chẳng phải là do cô tận tâm ngồi hẳn một đêm để thiết kế hòng lừa gạt Jeon Wonwoo sao.

Em trở về chỗ định vo nó xé sách đi nhưng lại nghĩ gì đấy mà âm thầm gấp gọn kẹp tạm vào quyển sách đang đọc dở. Lần nữa em lại nhắn tin đến cho bạn mình, khấm khá hơn chút là Seungcheol đã chịu xem tin nhắn nhưng gã không trả lời, hình như là lỡ ấn nhầm chứ không phải là đang đọc lại tin của em. Nếu nói không tủi thân thì là sai còn nếu giận dỗi thì lại là làm quá.

Ngồi một mình lẩn thẩn, hết giờ xách cặp về, nửa câu cũng không họ he gì. Về tới nhà đã nằm rạp xuống ghế sô pha thở dài thườn thượt. Tự nhiên mẹ Jeon từ trên bước xuống, đóng kín các cửa rồi còn tắt cả camera đi nữa. Wonwoo khó hiểu nhìn mẹ, chỉ mới ngồi dậy mẹ đã ôm chầm lấy em. Chẳng nói chẳng rằng, cứ ôm khư khư như vậy.

Được một lúc mẹ bỏ em ra, hai mắt mẹ đỏ hoe. Wonwoo thương mẹ lắm, em vội vã lau nước mắt cho mẹ rồi hỏi han xem mẹ làm sao. Được một lúc thì mẹ mới ngậm ngùi bảo.

- Chắc là bố mẹ sắp ly hôn...

Em đứng hình, đồng ý rằng hôn nhân như cái gọng kìm chân nhưng hai người trong mối quan hệ này phải nói là trên chữ tốt. Bố Jeon cưng chiều mẹ, hai người đôi lúc còn mặn nồng hơn cả em với hắn. Nhắc tới lại hơi nhớ nhưng mà chuyện trước mắt vẫn quan trọng nhất.

- Sao lại thế hả mẹ? Hai người có chuyện gì thì cũng...

- Bố con hình như có người khác.

Mẹ Jeon nghẹn ngào. Chẳng là hôm qua lúc ông đi tắm mẹ nhận được cuộc điện thoại gọi đến máy ông. Là giọng nữ, nói có vẻ thâm tình lắm.

Mẹ Jeon nhất thời đứng hình, bố từng hứa rằng chỉ cần đối tác là nữ bố đều sẽ nói với mẹ trước. Thấy mẹ không nói gì thì cũng tắt máy ngay đó. Mẹ Jeon tôn trọng không hỏi nhưng mất ngủ cả đêm. Giờ mới có dịp nói ra những suy nghĩ trong lòng. Wonwoo ngồi nghe hoàn toàn không tin, có lẽ là bố đã quên nhưng suy nghĩ ấy bị đập tan sau khi cuộc điện thoại gọi đến mẹ Jeon kết thúc.

Meanie • FriendNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ