18

677 40 2
                                    

Hôm nay là ngày tập kịch đầu tiên, Wonwoo hào hứng dậy từ sớm, chỉnh trang gọn gàng rồi chạy xuống với mẹ Jeon. Em có đọc qua kịch bản và cảm thấy đấy là một câu chuyện khá hay, và phần đắt giá nhất chính là cuối đoạn kịch khi mà một trong hai nhân vật chính vì bom đạn mà mất để người còn lại đau khổ. Nó vừa khắc hoạ được tình yêu đẹp lại vừa nói lên được những mất mát của chiến tranh mang lại.

Mẹ Jeon cũng đã dậy, nghe con trai cưng bảo sẽ đi tập kịch nên mẹ vui lắm, chuẩn bị hẳn một bữa sáng đầy đủ các chất rồi lo lắng bao nhiêu thứ cho con mình. Thấy em xuống, mẹ tươi cười chạy ra, chỉnh thêm cho con trai của mẹ càng xinh hơn. Hai mẹ con cứ tíu tít với nhau một buổi sáng, ở nhà Jeon lúc nào mẹ
với em cũng yêu thương nhau hết.

Trong khi ấy, thì mẹ Kim lại đang vật vã để gọi Kim Mingyu dậy. Hắn cứ nằm lỳ trên giường, nhất quyết phải đợi bé Jeon sang mới chịu dậy.

- Giờ mày có dậy không? Đàn ông muốn được làm công thì phải mạnh mẽ lên, mày yếu đuối thế thì còn cái nịt!

- Mẹ không được thế, con dậy là được! Lớn ngần này rồi tất nhiên phải thành công!

Mingyu bực bội đạp chăn ra, vừa càu nhàu mẹ lại vừa vào nhà tắm. Mẹ Kim bất mãn nhìn con trai thầm an ủi bản thân rằng ít nhất thì nó cũng có tác dụng là đem thằng con trai khác về cho mẹ.

Lằng nhằng một lúc thì hắn cũng thay đồ sửa soạn xong, mẹ Kim ném cho hắn quả trứng luộc rồi đưa hắn một cái cặp lồng. Mingyu khó hiểu trong khi bữa sáng lại còn phải đóng cặp lồng trang trọng như vậy làm gì.

- Đừng có mở, đồ ăn mẹ chuẩn bị cho cậu dâu của mẹ đấy. Mày chỉ có quả trứng luộc kia thôi.

- Mẹ không công bằng!

- Công bằng thì không phải mẹ mày.

Mẹ Kim nói xong liền ngáp một cái rồi bỏ vào trong nhà. Kim Mingyu bất lực ăn hết quả trứng vẫn còn đói nhưng em đã í ới gọi ngoài kia.

Hắn bỏ hết ấm ức ra sau đầu, xách theo cặp lồng cùng kịch bản chạy ra ngoài. Wonwoo xinh xắn đứng trước cửa, thấy hắn còn cười tươi nữa. Thôi, bữa sáng thế là no.

Kim Mingyu chạy vội ra, ôm lấy em vào lòng như lâu ngày xa cách, tay tiện thể lại vỗ mông mấy cái. Vẫn với lý do là kiểm tra xem em có đi bơm mông không.

- Bé đợi anh có lâu không? Có đói không? Mẹ Kim chuẩn bị cho bé này.

- Tao ăn rồi, đợi cũng không lâu mấy, đi thôi nhỉ.

Em nhận lấy cái cặp lồng được dán sẵn hình con mèo, tay đan với tay hắn hướng đến chiếc xe quen thuộc vẫn hay chở cả hai đi. Bác tài xế vẫn làm công việc đưa đón, là người khá quan trọng với em và hắn, vì gắn bó lâu sớm đã coi bác là người nhà.

Vừa vào trong xe, hắn đã bật ngay thành Kim cực kì u mê Wonwoo. Mingyu nhích đến ôm chặt em, tay miết nhẹ môi Wonwoo, cả mặt dụi đầu vào cổ em, chỉ thấy Wonwoo mơ hồ muốn đẩy hắn nhưng Mingyu như cá dính chặt lấy. Làm trò mèo với cổ em xong còn đè em ra hôn môi, quả trứng ban nãy là ăn nhẹ, bây giờ là ăn chính chỉ tiếc là bữa chính chỉ có một nửa nhưng không sao. Đợi thêm khoảng năm giây nữa là mèo con nhà nuôi vừa kịp chín.

Meanie • FriendNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ