Chương 34

350 17 0
                                    

Chanh Nhỏ chui ra khỏi chăn, mặt vẫn đỏ phừng phừng: "Cầm thú cái gì! Nói ai đó!"

"Đã nói đỡ nhau rồi đấy?"

"Cậu thì không hả. Với lại, cậu từ năm nhất đã đánh dấu rồi, Kim Thái Hanh kia chẳng phải cũng..."

"Nè, Kim Thái Hanh là tôi đây cua hắn ngủ nhé, chứ không phải ngược lại đâu."

Chanh Nhỏ bị Điền Chính Quốc già mồm át lời, nửa câu không thốt ra được, lặng lẽ tung bom: "Tần Thư bị tôi ôm lên giường đấy." Dứt lời lại chui vào chăn, không có ý định nói lý với Điền Chính Quốc nữa. Mông cậu còn đau đây này, một chưởng ban nãy của Điền Chính Quốc suýt khiến cậu rớt nước mắt.

Điền Chính Quốc nghe thấy tình tiết ôm công chúa, cũng suýt nữa cười ra nước mắt.

Tiếc là không ở hiện trường, bằng không màn kia khẳng định đẹp mặt. Điền Chính Quốc cứ cười mãi, khiến Chanh Nhỏ phát bực lại chui ra khỏi chăn: "Cười cái gì!"

"Tần Thư, ôm công chúa, ha ha ha ha ha ha ha ha."

"Có cái gì buồn cười chứ, cậu thì được ngủ với Kim Thái Hanh, còn tôi thì không được ôm Tần Thư nhà tôi?"

Bụng Điền Chính Quốc sắp đau vì cười rồi, cậu vừa cười vừa bò lên giường Chanh Nhỏ, đòi nghe chi tiết. Chanh Nhỏ ngượng ngùng một hồi, chịu không nổi Điền Chính Quốc cứ hỏi liên tục, đành giải đáp cho cậu.

Tất cả đều bởi vì rượu, cái thứ vạn ác đó.

Vốn dĩ không đánh dấu đâu, hai người chỉ mới thuần khiết tay nắm tay thôi.

Ba tháng trước mới xác lập quan hệ, hẹn hò, hôn nhau, từng bước từng bước một. Ai ngờ hôm qua chị của Tần Thư đến tìm hắn, Tần Thư không báo trước đã đưa Chanh Nhỏ tới gặp mặt chị mình.

Chị gái Tần là một alpha hào sảng, thấy Chanh Nhỏ liền muốn trêu cậu. Chanh Nhỏ uống một li mặt đã đỏ, rồi cứ một li lại một li che giấu lúng túng, bất giác say đến mơ màng, đi không nổi.

Trời quá muộn rồi, ký túc xá không mở cửa nữa, Tần Thư đành đưa cậu về nhà trọ của hắn ngoài trường. Không ngờ Chanh Nhỏ say đến nửa đêm liền ngóc dậy, ôm Tần Thư quăng lên giường, sau đó say rượu loạn trí.

"Cậu như vậy là không đúng rồi bạn học Trần, cậu làm sao có thể phạm phải sai lầm như vậy."

"Cái gì?"

"Say rượu đánh mất lý trí, chậc chậc chậc, một chút khắc chế cũng không có."

Chanh Nhỏ tức nổ ngực, giật lấy chăn, nhét mình vào trong.

Mất mặt muốn chết! Chanh Nhỏ nghĩ.

Điền Chính Quốc còn giễu cợt cậu, không ngờ nhanh vậy đã bị vả mặt rồi, còn là cái loại đặc biệt đau này chứ!

-------

Sáng hôm sau, Điền Chính Quốc như thường lệ đến sân huấn luyện, làm nóng xong thì một đàn em chạy tới thỉnh giáo.

Dứt khoát hạ gục đối phương xong, cậu đỡ đàn em dậy, bắt đầu chỉ dẫn: "Vừa nãy chú tay rất bất ổn, nếu anh đánh như vậy, chú nên..."

TaeKook // ABO || Ngồi Yên, Tôi Tự Động!!! Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ