Trong lớp học, điều hòa đang cố gắng làm việc "phần phật", muốn xua đi cái nóng nực đồng thời kéo các sinh viên đang lượn lờ bên bờ ngủ mê về, đáng tiếc đã bại dưới ma lực hùng mạnh của công thức phức tạp khó hiểu.
Cố Tử An nghe câu được câu không, giống như một bức tượng điêu khắc không có cảm xúc, khi mọi người nghi ngờ có phải cậu cũng ngủ rồi đến gần xem thử, cậu sẽ động đậy hai cái như xác chết vùng dậy, viết xuống vài con số, sau đó lại trở về trạng thái bất động, cứ tuần hoàn như vậy.
Gọi điện thoại nói cái gì đây? Bữa trưa anh ăn gì? Nhàm chán quá. Anh nhớ em không? Hình như chưa thân đến mức này. Cố Tử An tính trong lòng, thường xuyên mở điện thoại nhìn số mới lưu cùng với "bạn trai" nóng hổi phía trên, trái tim hệt như ngâm trong nước đường, pheromone của mình như dính thêm vị ngọt.
"Chậc, mùi hôi chua của lũ yêu đương." Thôi Văn không nhịn được châm chọc, liếc giao diện điện thoại của Cố Tử An nói với điệu ghét bỏ, "Không phải chứ? Không phải chứ? Không phải có người cả ngày chưa gọi một cú điện thoại đấy chứ? Năng lực hành động này của cậu thật có lỗi với hệ thống ghép đôi thông tin của Đế quốc chúng ta, là sỉ nhục trong Alpha chúng ta!"
Thôi Văn nói chuyện đanh thép, từng dao cắm vào trong tim Cố Tử An, Cố Tử An cay đắng phản bác: "Cậu không hiểu, cái này gọi là phiền não ngọt ngào."
"Ha ~ Alpha." Thôi Văn quay đầu tiếp tục đấu tranh với con số, mặc kệ tên đần cứng miệng này.
"Leng keng ~" tiếng chuông tan học khiến thân tâm con người hớn hở vang lên, các bạn học nóng vội, không chờ giảng viên tuyên bố tan học đã ăn ý bắt đầu dọn bàn, tiếng ồn ào trong hành lang khiến hồn bay thẳng ra ngoài. Cuối cùng, giảng viên phát lòng nhân từ, sau khi sắp xếp một lố bài tập, giơ tay tha cho những đoá hoa Đế quốc bị giày vò tổn thương tinh thần.
Thôi Văn chạy như bay, mục tiêu thẳng tiến đến bác gái sẽ không run tay ở cửa sổ thứ hai bên tay trái căng tin lầu hai, trước khi đi từ bi nhìn tên đần vẫn còn đang xoắn xuýt, cuốn sổ lẽ ra phải viết đầy ghi chép liệt kê kín từng dòng nội dung trò chuyện bị bác bỏ một trang lớn, chút kiến thức đáng thương bị kẹp trong kẻ hở ghi chép sứt sẹo, méo mó.
Thầm thở dài trong lòng, Thôi Văn quyết định hi sinh cá nhân hình thành tập thể, giật điện thoại, bấm số, trả về, hành động lưu loát.
"Nếu như nhất định phải cho tớ một biệt danh, hãy gọi tớ là người truyền giáo tình yêu." Nói xong, phất tay áo đi không mang theo một áng mây.
Nhìn giao diện hiển thị quay số, Cố Tử An như cầm củ khoai lang nóng bỏng tay, đại não rỗng tuếch, cho đến khi giọng nói mặc dù có hơi lạc như vẫn trầm thấp gợi cảm vang lên, ánh mắt cậu miễn cưỡng tụ vào một nơi trên sổ.
*
Thẩm Mặc hôm nay không tập trung, tài liệu bình thường một tiếng là xử lý xong lại tốn thời gian gấp đôi, nhìn chữ viết trước mặt dần bóp méo thành ba chữ "Cố Tử An", anh đặt bút gel xuống, xoa thái dương căng phình, vừa mở mắt ra liền đối diện với hoa hồng ma xui quỷ khiến mang đến công ti, cắm vào chiếc bình mình dày công chuẩn bị, mỗi đoá hoa như đều là gương mặt thẹn thùng ửng đỏ của Cố Tử An.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN] Vợ tui còn A hơn tui [ABO]
Short StoryTên gốc: 我老婆比我还A Tác giả: Chiến sĩ hói đầu @秃头战士 Raw: hàn vũ kỉ niên (https://www.hanwujinian.com/book/115186) Tình trạng: hoàn (50c + 1nt) Edit: yu Thể loại: Hiện đại, AO, niên hạ, chủ công, hề hước Cố Tử An × Thẩm Mặc