36. Mặc đồ nữ chỉ có không lần và vô số lần

246 18 1
                                    

Thay quần áo, tẩy trang, Cố Tử An theo phía sau Thẩm Mặc như cô vợ nhỏ.

Lãnh đạo trường Thẩm Mặc ứng phó xã giao xong rã rời bóp ấn đường, giọng cũng để lộ sự mệt mỏi mà anh không nhận ra, "Ngày mai cuối tuần, em có sắp xếp gì không?"

"Không có." Cố Tử An khẽ lắc đầu, "Em vừa xin nghỉ với giảng viên, tối nay tới chỗ anh!"

Alpha nhà mình tích cực như vậy, đương nhiên là nghe em ấy rồi!

Tạm biệt Thôi Văn, Cố Tử An hăng hái ngồi lên xe, còn liên tục hỏi, "Quà của em đâu? Anh mua cái gì thế?"

Con ngươi Thẩm Mặc tối thẳm, nở nụ cười đểu, giả vờ thần bí, "Ở nhà, chắc chắn em sẽ thích."

Đến nhà bị Thẩm Mặc ấn đầu ăn hết bát mì, Cố Tử An ngồi trên sô pha gấp gáp bóc quà.

Ruy băng đỏ rượu vừa kéo nhẹ là như dòng nước trượt xuống từ trên nắp hộp, Cố Tử An kích động mở hộp ra.

À lể? Quần áo? Còn là màu đen trắng, nhưng nhìn sao cũng thấy không đúng lắm?

WHAT?! Đồ hầu gái? Có cả tai mèo đuôi mèo nữa!

Cố Tử An run tay bỏ quần áo về hộp, "Cái này, là cho anh mặc phải không?"

"Không phải, là cho em đó." Thẩm Mặc trải quần áo ra, ướm trước người Cố Tử An, giọng điệu nhẹ nhàng, "Xem nè, có phải rất vừa không."

"Vừa cái con khỉ!" Cố Tử An lật hộp.

"Thế nhưng, hôm nay em cũng đã mặc váy rồi."

"..."

"Mặc đồ nữ chỉ có không lần và vô số lần, ngay cả việc này mà em cũng không bằng lòng hi sinh vì anh ư?"

"Mang lại đây!" Cố Tử An cắn răng, hung dữ kéo quần áo đi vào phòng cho khách.

Người vừa đi, Thẩm Mặc nín nhịn đã lâu cười phụt thành tiếng, cười đủ rồi, đứng lên tự rót cho mình ly rượu vang, lười biếng tựa trên sô pha, bắt chéo hai chân, vẻ mặt mong đợi và quyết tâm có được như thợ săn dùng thức ăn dẫn dụ con mồi, quan sát toàn bộ từ góc nhìn thượng đế, háo hức nhìn con mồi đơn thuần dễ dụ nhảy nhót tự sa vào lưới mà chẳng hề phòng bị.

Mặc dù từng tưởng tượng dáng vẻ Cố Tử An mặc đồ hầu gái, song sau khi tận mắt nhìn thấy, Thẩm Mặc vẫn quên thở, ngay cả ly rượu cũng dừng bên môi, sợ âm thanh quá lớn sẽ doạ chú sên nhỏ khó khăn lắm mới thò đầu ra khỏi vỏ này.

"Sao, sao vậy?" Người đẹp mà không tự biết xấu hổ nắm góc váy, nói lắp, mặt cũng đỏ bừng.

"Rất đẹp, đến đây, để anh nhìn kĩ." Trái cổ Thẩm Mặc di chuyển lên xuống, vẫy tay với Cố Tử An.

"A." Cố Tử An mới vừa ngồi vững lập tức bị kéo cổ tay đè trên lưng ghế sô pha, pheromone và nước hoa trộn lẫn vào nhau, hơi thở đan xen, sự ái muội sinh sôi trong nháy mắt. Bàn tay to lớn nóng hổi áp lên vòng eo thon bị vải đen bao bọc, ruy băng trắng buộc lấy, nóng đến mức Cố Tử An run lên.

"Anh," Cố Tử An cúi đầu, thích nhưng còn làm bộ đẩy nhẹ lồng ngực Thẩm Mặc.

"Phải gần một chút mới nhìn kĩ được." Mùi rượu thoang thoảng trên người Thẩm Mặc làm Cố Tử An cũng choáng váng, tùy Thẩm Mặc tìm tòi nghiên cứu từ tai giả đến tai thật, rồi đến đuôi giả như ngắm vật hiếm.

[HOÀN] Vợ tui còn A hơn tui [ABO]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ