Chương 92: Bác gân

138 21 3
                                        

Khang phi nghe Lạp Lệ Sa lên án, đắc ý nhướng mày, "Vậy thì thế nào?"

Lạp Lệ Sa cúi đầu nhìn tay của mình, âm thầm hối hận.

"Đi đi. Vị trí phía sau bổn cung vẫn còn giữ lại cho ngươi đó." Khang phi đơn thuần nở nụ cười, cố ý lơ đi ánh mắt giả bộ đáng thương của Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa bất đắc dĩ, nhìn sắc trời xác thực cũng nên đi, liền thi lễ cáo lui.

Lạp Lệ Sa đi rồi, Khang phi sờ lên môi mình, hơi hơi đỏ mặt.

Vào đêm, cạnh núi giả trong hậu viện của Cung Lung Hoa có bóng người chợt lóe, đã đến trước mặt Lạp Lệ Sa.

Âu Dương Đình vẫn mặc y phục màu đen như trước, chỉ có điều khăn đen che mặt đã được tháo xuống, "Ta không ngờ nhanh như vậy ngươi đã tìm ta tới."

"Hả?" Lạp Lệ Sa khó hiểu nhìn hắn.

"Đáng lẽ theo tính toán của ta, ngươi còn phải nằm ở trên giường thêm năm mười ngày nữa. Xem ra tư chất thân thể ngươi không tệ, nhanh như vậy đã có thể nhảy nhót tưng bừng." Thấy Lạp Lệ Sa khỏi hẳn, tâm tình của Âu Dương Đình dường như cũng tốt hơn.

Lạp Lệ Sa cũng không nể tình nói: "Nói cứ như ngươi rất quan tâm ta vậy."

Âu Dương Đình nói: "Không quan tâm ngươi thì sẽ không đến giúp ngươi bác gân."

Lạp Lệ Sa đột nhiên quay đầu lại, mở to hai mắt nhìn, "Ngươi biết mục đích ta tìm ngươi tới?"

Âu Dương Đình lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, "Ta là người tập võ. Tay của ngươi bị thương thành cái dạng gì, ngày đó ngươi chịu hình ta liền biết."

"Đừng nói với ta là khi ta chịu hình ngươi ở đó nhìn lén." Lạp Lệ Sa nguy hiểm nói.

"Vốn không phải nhìn lén, mà khi ta đi qua Chấp Hình Ti bị tiếng kêu thảm thiết của ngươi hấp dẫn, liền vụиɠ ŧяộʍ vào xem. Không ngờ bình thường ngươi ngốc ngếch, thời khắc then chốt vẫn còn có thể nói hươu nói vượn." Âu Dương Đình vừa nói vừa sờ sờ đầu Lạp Lệ Sa, dáng vẻ "Ta rất coi trọng ngươi."

Lạp Lệ Sa tức giận đến vỡ phổi. Đây là sư phụ gì vậy? Mắt thấy mình bị tra tấn, cũng không ra tay cứu. Nếu hắn xuất hiện, thì mình cần gì phải biến thành cái dạng này? "Ngươi ở đó vì sao không cứu ta?"

Âu Dương Đình nhìn nàng, hỏi: "Vì sao ngươi không tự cứu?"

"Ta..." Lạp Lệ Sa nghẹn lời. Công bằng mà nói, người của Chấp Hình Ti, Lạp Lệ Sa muốn đánh ngã tất cả có lẽ không dễ, nhưng muốn đào thoát từ trong tay bọn họ cũng không khó. Thế nhưng nàng thà chịu hình cũng sẽ không phản kháng, còn không phải là vì không muốn gây phiền phức cho Khang phi. Nghĩ như vậy, nàng cũng liền được hiểu nguyên nhân vì sao Âu Dương Đình không ra tay cứu nàng. Hắn là thủ lĩnh của Cấm Long Vệ, muốn cứu nàng đương nhiên không khó, thế nhưng sau đó thì sao? Một lần ra tay, liên lụy rất rộng, chỉ sợ đây cũng không phải kết quả mà Lạp Lệ Sa muốn thấy.

"Được rồi. Vậy ngươi có thể giúp ta không?" Lạp Lệ Sa mềm giọng, đáng thương nhìn Âu Dương Đình.

"Không vội, trước tiên để ta xem tay ngươi đã." Âu Dương Đình bắt lấy tay Lạp Lệ Sa, xoa bóp vài cái, lại cẩn thận dọc theo gân mạch sờ sờ. Lúc này mới gật đầu nói: "Vấn đề không lớn."

[BHTT] Mạc Đạo Vô Tâm - Cổ đại [Cover][Lichaeng]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ