Cung Phượng Từ.
Hoàng hậu đang cầm kéo cắt tỉa chậu hoa, cành lá rơi đầy đất.
Thái Quyên ở một bên bẩm báo tin tức đại phong Hậu cung, nghe được Đỗ Niệm Vân phong Sung Viện thì tay Hoàng hậu run lên, một bông hoa rơi xuống.
"Nô tỳ đáng chết!" Thái Quyên vội vàng thỉnh tội.
Hoàng hậu khoát tay, "Không liên quan tới ngươi, là do bổn cung không cầm chắc cây kéo. Cành hoa to như vậy bị cắt mất, quả thực đáng tiếc." Hoàng hậu buông kéo, lập tức có cung nữ bưng chậu hoa ra ngoài. Mặt khác lại có người thu dọn sạch sẽ cành lá rơi trên đất, sau đó lặng lẽ lui ra.
"Còn chuyện gì tiếp tục nói đi." Hoàng hậu rửa tay trong chậu đồng. Thái Lăng cầm khăn đưa tới.
Hoàng hậu lau khô tay, vừa lúc nghe thấy Chu Tài nhân trực tiếp được phong thành Tiệp dư, động tác của nàng hơi dừng lại, sau đó cười nói: "Xem ra mấy ngày gần đây bổn cung không quản, người trong cung này sắp chạy tới nóc Cung Phượng Từ rồi. Một Tài nhân, dòng dõi tầm thường, vậy mà lại có thể vượt cấp tấn phong? Mà Đỗ Niệm Vân kia cũng vậy, một ca cơ, dĩ nhiên cũng có thể phong tần vị. Ha ha, thật đúng là nực cười."
Thái Quyên và Thái Lăng liếc mắt nhìn nhau, đều biết Hoàng hậu tức giận rồi, không dám nói tiếp.
"Gần đây Cung Lung Hoa có động tĩnh gì không?" Hoàng hậu hỏi.
Thái Quyên nói: "Từ sau khi nữ quan Thanh Diệp bị ngã xuống nước sinh bệnh thì Khang phi nương nương cũng hiếm khi xuất cung."
"Thanh Diệp cũng coi như người đắc lực nhất của Khang phi, lọt vào mắt Khang phi, đương nhiên sẽ chướng mắt người khác. Nàng biết võ công mà có thể ngã xuống nước, tuyệt đối không đơn giản. Với tính tình bao che khuyết điểm của Khang phi, nếu đã sủng nàng, vậy chắc chắn sẽ không chịu để yên. Đám người kia cũng thật là, ai cũng tìm Khang phi gây chuyện. Không thử nghĩ xem, Phác gia dễ động như vậy sao? Không động được Phác gia, lại há có thể động được Khang phi? Rõ ràng đều là phụ nhân Hậu cung, đường đường chính chính tranh sủng thì có gì không tốt, cố tình lại muốn học Tiền triều, kéo bè kết phái. Các ngươi nói bổn cung sao có thể mặc kệ được?"
"Nương nương nói đúng. Nô tỳ thấy, sau lần đại phong này, trong cung lại sắp náo nhiệt rồi." Thái Lăng nói.
Hoàng hậu khẽ mỉm cười, "Đã là người, thì đều không thỏa mãn. Ngươi cho nàng làm Mỹ nhân, nàng lại muốn làm Tiệp dư. Cho nàng làm Tiệp dư, nàng lại muốn làm tần, nhưng không cho lại không được. Cái đó gọi là lòng tham không đáy. Bao nhiêu người vì muốn trèo cao mà ngã tan xương nát thịt, thế nhưng người phía sau lại vẫn cứ muốn dẫm lên hài cốt người phía trước."
Thái Quyên nói: "Đây không phải là vì nương nương người rộng lượng, không tính toán với các nàng sao. Nếu không, các nàng sao có thể tranh tới mức này?"
"Hoàng thượng là Hoàng thượng của vạn dân, là Hoàng thượng của thiên hạ. Bổn cung không dám độc chiếm, cũng không có cách nào độc chiếm. Nữ nhân trong cung này, nếu không tranh sủng, thì còn niềm vui nào khác đâu? Đều là người đáng thương cả, chỉ cần các nàng không vượt quá bổn phận, thì bổn cung cần gì phải làm khó?" Những lời này của Hoàng hậu thật ra xuất phát từ đáy lòng. Nàng không phải là người không thể khoan dung, ở Hậu cung nhiều năm đương nhiên hiểu được cách quản thúc và cân bằng, cho nên nàng mới bằng lòng giữ Khang phi lại. Đương nhiên, đây cũng là vì Khang phi là người không vượt quá bổn phận. Người thông minh như vậy hiện giờ đã rất khó tìm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] Mạc Đạo Vô Tâm - Cổ đại [Cover][Lichaeng]
RomanceTác Giả: Liễm Chu Thể loại: Xuyên không, cung đình hầu tước, tình hữu độc chung, HE. Nhân vật chính: Phác Thái Anh (Khang phi), Lạp Lệ Sa (Thanh Diệp) (Tên nhân vật gốc: Thẩm Thu Hoa x Dương Quỳnh Sủng phi mưu trí lại sở hữu nhan sắc tuyệt diễm, lại...
![[BHTT] Mạc Đạo Vô Tâm - Cổ đại [Cover][Lichaeng]](https://img.wattpad.com/cover/375372375-64-k228853.jpg)