Chương 133: Phản kích

113 15 0
                                        

Hơi nước trà dày đặc, che khuất hai mắt Khang phi.

Tôn Di Ca, ngươi nghĩ như vậy là sẽ kết thúc sao? Bổn cung hết lần này tới lần khác bỏ qua cho ngươi, nhưng ngươi lại liên tục mạo phạm bổn cung. Lần này, ai cũng không cứu được ngươi!

Buổi chiều mấy ngày sau, Khang phi dẫn theo Lạp Lệ Sa đi Ngự Hoa Viên. Đúng là xuân về hoa nở, trong Ngự Hoa Viên nở rộ là hoa, trông thấy mà khiến lòng người vui vẻ.

Khang phi đi rất chậm, dường như đối với mỗi một đóa hoa cũng đều rất thích thú. Lạp Lệ Sa chậm rãi đi theo phía sau.

"Sắc mặt của ngươi khó coi như vậy, lần tới bổn cung cũng không dám dẫn ngươi đi nữa, làm hỏng hứng trí của bổn cung." Khang phi cũng không quay đầu lại nói.

Lúc này Lạp Lệ Sa mới miễn cưỡng lộ ra chút ý cười.

"Người không làm chủ được cảm xúc của mình, sẽ không làm được đại sự." Khang phi nhìn nàng một cái, nói tiếp, "Bổn cung biết ngươi muốn lấy lại công bằng cho Thiên Linh. Nhưng ngươi có biết công bằng là cái gì không? Công bằng, bất luận qua bao lâu, cũng vẫn sẽ là công lý chính nghĩa. Đúng đúng sai sai, đều tự có phán xét, sớm một ngày, muộn một ngày cũng không quan trọng. Bộ dạng bây giờ của ngươi, Thiên Linh nhìn thấy cũng sẽ không an lòng."

Lạp Lệ Sa gật đầu, "Ta sẽ nghe lời nương nương."

Khang phi thấy nàng vẫn không lên tinh thần được, âm thầm lắc đầu, "Trong tay ngươi không phải còn có thanh kiếm Ánh Nguyệt được Hoàng thượng ngự tứ sao? Ngươi có còn nhớ khi Hoàng thượng thưởng kiếm này cho ngươi đã nói gì không?"

Lạp Lệ Sa sửng sốt, "Hoàng thượng muốn ta cầm kiếm này bảo vệ nương nương an toàn."

Khang phi gật đầu, "Nếu bổn cung gặp nguy hiểm, thanh kiếm này của ngươi có thể phát huy tác dụng rồi."

Lạp Lệ Sa nghe xong vẫn không hiểu đột nhiên Khang phi nhắc tới chuyện này là có ý gì.

Hai người nói xong, liền chuyển hướng đi về phía đình mà mọi người thường hay nghỉ ngơi. Bây giờ tiết trời vẫn hơi lạnh, bởi vậy nơi này cũng không có phi tần nào khác. Khang phi vào đình, sớm đã có tiểu cung nữ trải một cái đệm thật dày trên mặt ghế đá. Khang phi ngồi xuống, còn chưa mở miệng, đã thấy Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn về phía cửa Ngự Hoa Viên.

Khang phi cũng quay lại nhìn, khóe miệng khẽ cong lên cười như không cười. Một người đi tới, không ai khác chính là Tôn Bảo lâm. Tay Lạp Lệ Sa không tự chủ nắm chặt thành nắm đấm. Vết thương trên tay nàng đã kết vảy, chỉ cần không quá dùng sức, sẽ không chảy máu.

"Vẻ mặt của ngươi đáng sợ như vậy, muốn dọa người khác sao." Khang phi kéo nàng một cái.

Lạp Lệ Sa vội vàng thu lại ánh mắt cừu hận, thay bằng vẻ mặt bình thường.

Tôn Bảo lâm nhìn thấy Khang phi, lập tức bước tới, đi vào trong đình, hành lễ với Khang phi nói, "Thần thϊếp tham kiến Khang phi nương nương."

Khang phi khoát tay, "Miễn lễ, đứng lên đi."

Tôn Bảo lâm đứng lên, ngồi xuống đối diện Khang phi, "Hôm nay nương nương thật có nhã hứng."

[BHTT] Mạc Đạo Vô Tâm - Cổ đại [Cover][Lichaeng]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ