15

10 4 0
                                    

Cảnh xuân lung linh, mặt trời xuyên qua kẽ lá thả từng giọt nắng xuống bàn trà.

Trên bàn trà, một bình trà xanh cùng lư hương lượn lờ. Shade điềm đạm gõ lên quân cờ, mái tóc mềm mại buông xuống, ánh nắng xuyên qua cửa đọng lên đôi mắt sâu không thấy đáy, nhuộm vàng ánh mắt như thạch anh long lanh.

Sáng nay, Roman cùng Omendo đến đại náo một trận, kết quả tan rã không vui. Mà chỉ mới qua vài canh giờ, đến Fine cũng đánh hơi được không khí giương cung bạt kiếm trong cung, thế mà Shade còn có tâm tình rủ nàng chơi cờ.

Lúc gần lúc xa, lúc nóng lúc lạnh, nàng thật sự không đoán ra con người hắn. Nàng cầm quân cờ trắng, thật lâu vẫn chưa hạ xuống.

Hắn gõ gõ đốt tay dài lên bàn trà, nheo mắt, cười cười: “Ngươi thất thần rồi.”

Nàng hoàn hồn, hạ quân cờ xuống. Hắn hôm nay thực sự quá dịu dàng, ôn nhu… gần như là khác thường.

Cuối cùng, Shade ném quân cờ, miễn cưỡng nói: “Trẫm thua.”

Nàng nhìn ván cờ, thầm nghĩ: Vậy là xong? Ván này đến tinh thần của chính mình cũng thơ thẩn không dốc toàn lực. Thắng thế này thật quá dễ dàng rồi.

Đang nghĩ ngợi, hắn đã đẩy bánh đậu xanh về phía nàng: “Phần thưởng của ngươi.”

Nàng nhìn đĩa bánh ngọt nửa ngày, hơi mỉm cười nói: “Lần này chưa đến mấy chiêu đã thắng rồi?”

“Mỹ nhân mà, trẫm không thể cứ chơi xấu.” Dứt lời, hắn ung dung tự rót trà cho mình, nhếch môi nhấp một ngụm, con ngươi uyển chuyển lưu quang.

Fine nâng chiếc bánh thơm ngát lên, đột nhiên ngẫm lại: sững sờ. Nàng chưa bao giờ cảm nhận rõ ràng như bây giờ: Tiểu sư đệ của nàng đã trở thành một nam nhân chân chính rồi.

Rõ ràng lần đầu gặp gỡ, hắn chỉ là đứa trẻ gầy yếu. Mới chớp mắt đã vung tay nhấc chân đều toát ra vẻ quý khí. Lông mày đẹp đẽ anh khí, sóng mắt lưu chuyển, đủ đốn tim vạn ngàn thiếu nữ. Cũng khó trách Lione và Sophie lại si mê hắn đến vậy.

Fine cắn hết bên ngoài mới ăn nhân bên trong, cười nói: “Ngon thật! Bệ hạ thật là một người tốt.”

Shade nhìn nàng chằm chằm, tựa như đang ngẫm nghĩ gì, bỗng nhiên nhẹ giọng: “Dáng vẻ ăn bánh ngọt của ngươi, rất giống một cố nhân.”

Nàng làm bộ không nghe, hỏi lại: “Sao cơ?”

“Không có gì.” Hắn buông mắt xuống, chuyển đề tài, mang theo mấy phần tự giễu: “Người trong thiên hạ đều mắng ta là hôn quân mặc người khác định đoạt. Nói ta là người tốt, ngươi là người đầu tiên.”

Fine có chút cảm khái. Lần trước nàng cùng hắn ôn hòa tán gẫu cũng đã là chuyện của kiếp trước rồi. Khi đó giữa hai người không nghi kỵ, không cừu hận… Nếu sự ôn hòa này có thể duy trì, thật tốt biết bao nhiêu.

“Bệ hạ có phải hoàng đế tốt hay không ta không dám đoán bừa. Nhưng ta biết bệ hạ nhất định là một huynh trưởng tốt, là nam tử đầu đội trời chân đạp đất.”

Dừng một chút, nàng nhỏ giọng thì thầm nói: “Kỳ thật, vị bánh đậu xanh hình như có thay đổi.”

“Thay đổi?” Nghe vậy, trong mắt hắn
xoẹt qua một tia ám sắc không dễ phát giác. Hắn chống cằm, đôi mắt chằm chằm nhìn nàng: “Nói vậy, trước đây ngươi từng ăn qua?”

[Shine] Hôn quân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ