Tạ Mạnh Huân được tài xế riêng của Vương Sâm Húc đưa về sau khi đã dìu được gã vào nhà. Đã là một giờ sáng, điện thoại hết pin và cậu vẫn còn thấy nhà mình sáng đèn, đoán chắc là Trịnh Vĩnh Khang vẫn còn đang chờ.
"Anh Khang, em về rồi"
Trịnh Vĩnh Khang nghe thấy tiếng em trai, vội vội vàng vàng chạy ra hỏi thăm. Thấy khắp người Tạ Mạnh Huân đều là những dấu bầm tím, khuôn mặt thì bầm dập, một bên má đã bị đánh đến sưng đỏ.
"Huân Huân, em có sao không? Là ai đã đánh em? Vương Hạo Triết hay là Vương Sâm Húc?"
"Là Hạo Triết, tên đó bắt em về sau đó đánh đập em. May là có Vương ca đến kịp"
"Em gọi Vương Sâm Húc là Vương ca từ khi nào thế?"
Tạ Mạnh Huân giật bắn mình, nhận ra mình đã vạ miệng gọi Vương Sâm Húc là Vương ca từ lúc nào không hay. Nhìn thấy em trai không trả lời, trên người đều là những vết thương chưa được băng bó hay bôi thuốc, Trịnh Vĩnh Khang liền kéo cậu vào trong nhà để xử lí vết thương.
"Xin lỗi anh, làm anh phải lo rồi"
"Không sao, không sao. Dù sao chúng ta cũng sắp đi khỏi chỗ này rồi. Đợi anh nghỉ được ở chỗ làm thì anh em chúng ta cùng đi"
Tạ Mạnh Huân không nói gì, nghĩ đến việc Vương Sâm Húc đỡ cho mình một nhát dao lại làm cậu cảm thấy hơi áy náy. Trong lòng lo lắng không biết gã có bị gì hay không.
"Tạ Mạnh Huân, sao thế?"
Thấy em trai ngồi đơ ra như tượng, Trịnh Vĩnh Khang thắc mắc hỏi. Tạ Mạnh Huân không muốn kể lể cho Trịnh Vĩnh Khang chuyện đó, nhưng nghĩ đến việc đã hứa với anh trai sẽ không giấu anh chuyện gì, đành bất đắc dĩ phải nói cho em biết chuyện.
"Trong lúc đi cứu em, Vương Sâm Húc có đỡ cho em một nhát dao từ Hạo Triết. Em có hơi lo, không biết anh ta đã tỉnh chưa nữa, dù gì cũng là anh ta giúp đỡ em"
Trịnh Vĩnh Khang nghe xong mà hốt hoảng, không biết nếu như người bị đâm không phải Vương Sâm Húc mà là Tạ Mạnh Huân thì sẽ như thế nào. Nhưng nghĩ đến Vương Sâm Húc là ân nhân cứu mạng em trai mình, Vĩnh Khang cũng có chút xót thương.
"Tạ Mạnh Huân, tên đó có bắt em làm gì quá đáng không?"
"Không không, anh ta chỉ hỏi thăm em vài câu thôi"
Trịnh Vĩnh Khang thở phào nhìn em trai nhỏ đầy thương xót. Đặt tay lên vai cậu, nhẹ nhàng dặn dò vài câu rồi dìu cậu lên tầng đi ngủ.
"Ngủ đi Huân Huân, nhất định những ngày sau đó cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn"
——————
Hôm nay Trịnh Vĩnh Khang vẫn đi làm ở tiệm hoa như thường lệ, trong lòng cứ nơm nớp lo sợ Trương Chiêu sẽ tới, ngày hôm qua em đã vứt sọt rác bó hoa mà hắn tặng. Trịnh Vĩnh Khang cũng cảm thấy hơi tiếc nuối nhưng em phải dứt khoát từ chối đoạn tình cảm này, em cần phải được tự do.
"Kính chào quý khách"
"Khanh Khanh, cứu tớ với. Tự dưng bạn gái tớ nằng nặc đòi quà kìa, hôm nay là ngày gì vậy?"

BẠN ĐANG ĐỌC
[ZZKK] Dây xích
Fanfiction"Chia tay đi Trương Chiêu, em chán anh rồi" "Là em ép anh phải bẻ gãy chân em mà xích em lại, cả đời này đừng hòng rời xa anh nửa bước, Khang Khang"