Chương 35: Bánh bao bị ngã

369 32 0
                                    

Kim Mẫn Khuê lập tức chạy đến bàn làm việc, cúi người ôm Bánh Bao.

Bánh Bao nhỏ khóc đến kinh thiên động địa, không thèm để ý người đang ôm mình là ai, chỉ biết là trán nhóc đau, hai móng thịt của nhóc níu lấy vạt áo tây trang của bố, ngẩng đầu lớn miệng khóc, "Hu hu hu, oa oa oa, đau đau.......oa oa oa....." Cứ gào lên khiến giọng khàn cả đi.

Kim Mẫn Khuê luống cuống tay chân, y chưa từng dỗ trẻ con, nhất là nhóc con đang nước mắt ràn rụa này, còn khóc đến nấc lên.

"Ngoan nào, Bánh Bao không khóc không khóc." Dọa đến trán y rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Ôm Bánh Bao nhỏ vào lòng, y quay đầu tức giận trừng đầu sỏ Nhan Nghi đang đứng sững sờ.

Y nâng tay lên, bốp một tiếng, Nhan Nghi bị tát ngã xuống đất, cô ta vì muốn đẹp mà đi đôi giầy cao gót tám ly, Kim Mẫn Khuê không hề vì cô ta là phụ nữ mà hạ thủ lưu tình dù chỉ một chút, mặt cô ta lập tức sưng lên, chân cũng trật khớp.

"Cô nghĩ gì trong đầu vậy hả, dám động thủ đánh con tôi!" Kim Mẫn Khuê tiến về phía trước từng bước, đá một cước vào bụng Nhan Nghi, khiến cô ta văng cả một đoạn.

Khúc Tân ở bên cạnh nhìn mà hết hồn, tuy cô sớm biết tổng giám đốc nhà mình là một người đàn ông máu lạnh, nhưng cô vẫn cho rằng, đàn ông có phong độ thân sĩ, ít nhất sẽ không động thủ đánh phụ nữ, nhưng hiện tại cô đang thấy cái gì? Một đá vừa rồi tổng giám đốc dùng lực rất mạnh, phỏng chừng Nhan Nghi sẽ hộc máu.

Nhan Nghi hiện tại mặt đau, chân đau, bụng đau. Sắc mặt tái nhợt.

Cặp mắt chim ưng lạnh như băng của Kim Mẫn Khuê nhìn chằm chằm Nhan Nghi đang nằm đó giả chết, quay đầu nói với thư kí sững sờ đứng bên cạnh, "Đuổi việc." Dám động thủ với con y, ả đàn bà này không muốn sống nữa sao!

"Hu hu, bố ơi, Bánh Bao đau." Nhóc con kia ghé vào vai Kim Mẫn Khuê, bả vai nhỏ bé run lên.

Kim Mẫn Khuê nghiêng mặt hôn lên khuôn mặt vì khóc mà ửng đỏ của con, xoay người ôm Bánh Bao ngồi lên ghế, y nâng đầu nhóc, nhìn kĩ nơi bị đụng thương, phát hiện đã nổi lên một cục u to đùng, nhưng may mà không bị chảy máu, y lúc này mới khẽ thở phào.

"Hức......Hu hu........Hu hu......" Hai mắt Bánh Bao khóc đỏ hồng hồng, lúc này nhóc không gào khóc nữa. Song cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều tèm lem nước mắt, hai mắt sưng húp, trên trán còn một cục u siêu bự, cái mũi nhỏ thì sụt sà sụt sịt.

Kim Mẫn Khuê đau lòng muốn chết, bảo bối này mỗi ngày đều được Điền Nguyên Vũ chăm sóc cẩn thận, có bao giờ bị đau đến thế đâu, nếu Điền Nguyên Vũ mà nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Bánh Bao, không biết sẽ đau lòng đến độ nào.

Bánh Bao nhỏ đang ủy khuất cực kì, nhóc không phải chỉ béo có chút chút thôi sao, nhóc không phải chỉ là người béo có chút chút, thân thể mất cân bằng thôi sao! Cái này lại làm nhóc đụng ra một cục u to đùng, đau quá đau quá. Nhưng nhóc không dám gào đòi cha, nhóc cũng biết, nhỡ mà cha nhìn thấy nhóc thế này, nhất định sẽ đau lòng lắm lắm.

Không thể phủ nhận trong đầu bố con hai người này giờ toàn là suy nghĩ phải gạt Điền Nguyên Vũ , nhưng không biết có phải ông trời muốn đối nghịch với hai người hay không, chiều nay Điền Nguyên Vũ chỉ có một tiết học, cậu vốn không yên tâm Kim Mẫn Khuê vừa đi làm vừa mang theo Bánh Bao, cho nên học xong cậu liền nhờ Doãn Chính Hàn đưa đến tập đoàn Kim thị.

Vừa xuống xe cậu đã cảm thấy nóng ruột, Điền Nguyên Vũ ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao ngất đồ sộ, quay đầu nói với Doãn Chính Hàn tiếng cảm ơn rồi lập tức đi vào trong.

Hai bố con kia còn chưa kịp bàn bạc làm thế nào để gạt Điền Nguyên Vũ , cậu đã vào văn phòng của Kim Mẫn Khuê. Này cũng không thể trách cậu không gõ cửa, ai biểu vừa rồi Kim Mẫn Khuê lúc quay về nhìn thấy một màn nguy hiểm của Bánh Bao liền khẩn trương quá quên luôn đóng cửa chứ!

Cho nên Điền Nguyên Vũ vào đã thấy đứa con bảo bối của mình đang ngồi trên đùi Kim Mẫn Khuê, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ liếc qua đã biết là vừa khóc khiến lòng cậu chợt căng cứng.

"Sao lại thế này?" Coi như không thấy một người phụ nữ đang nằm úp sấp trên sàn, Điền Nguyên Vũ buông túi xách trong tay ra ôm Bánh Bao, thấy vết sưng đỏ trên trán nhóc liền quay qua hỏi Kim Mẫn Khuê.

"......À......" Kim Mẫn Khuê nhất thời không biết nên nói thế nào, y chỉ nhìn thấy lúc ả đàn bà kia đẩy con, nhưng nguyên nhân thì y thật sự không biết. Như thế y biết giải thích kiểu gì đây?

Đây là lần thứ hai Khúc Tân nhìn thấy Điền Nguyên Vũ . Lần đầu tiên xuống lầu đón khách cô đã thấy được khí chất thanh nhã của cậu trai này, nhưng giờ nhìn cậu trong mắt đầy đau lòng ôm con nhẹ giọng dỗ dành, lại càng khiến cô cảm thấy thích hợp.

"......Tiểu thiếu gia không cẩn thận ngã khỏi ghế, đều do tôi không đỡ được cậu bé..." Cô cảm thấy mình hẳn là nên che giấu cho tổng giám đốc một chút, tuy rằng chuyện này thực sự không thể đổ lên đầu tổng giám đốc, nhưng Nhan Nghi chung quy cũng bởi vì y cho nên mới sinh sự với Bánh Bao.

Điền Nguyên Vũ lấy khăn ướt trong túi ra, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cho Bánh Bao, nghe xong lời giải thích của Khúc Tân cũng không nói gì. Giờ trong lòng trong mắt cậu chỉ có con nhà mình mà thôi.

Lau mặt cho Bánh Bao xong, Điền Nguyên Vũ không nhìn nam nhân lấy một cái, ôm Bánh Bao xoay người nói một câu, "Tôi dẫn nó đi bệnh viện." Liền bước ra ngoài.

Kim Mẫn Khuê sửng sốt, theo sát phía sau, cũng không quên nghiêng người phân phó Khúc Tân, "Đuổi việc cô ta, tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa."
,
"Anh với em cùng về nhà đi, để anh gọi cho bác sĩ." Y vươn tay bắt lấy cánh tay Điền Nguyên Vũ , thấy mắt cậu hơi phiếm hồng, biết cậu xót con, ngữ khí nam nhân trở nên vô cùng ôn nhu.

Nhếch miệng, Điền Nguyên Vũ không nói gì, nhưng cũng không cự tuyệt.

"Còn đau không?" Ngồi vào xe, Điền Nguyên Vũ cúi đầu nhìn Bánh Bao trong lòng, khẽ hỏi.

Chu chu miệng, Bánh Bao gật đầu, "Đau," Giọng nói kia yếu ớt hệt như một con mèo nhỏ mới sinh. Vừa rồi nhóc không dám nói chuyện, khí tức phát ra trên người cha nhóc làm nhóc thấy khẩn trương, nhóc chỉ sợ cha nhóc sẽ mắng nhóc.

Điền Nguyên Vũ híp mắt nhìn Bánh Bao, cậu biết nhóc có chuyện.

Bánh Bao chớp chớp mắt, nhìn bố đang lái xe, ban nãy nhóc đã biết bố mình cực kì cực kì cực kì nóng tính, "Dì kia nói Bánh Bao không có gia giáo, còn nói cha không biết dạy con." Nhóc ủy khuất bĩu môi nhìn cha nhóc.

Kim Mẫn Khuê nhíu mày, dám nói con y như vậy, một đá kia vẫn còn là nhẹ.

Điền Nguyên Vũ xụ mặt, trong giọng nói thản nhiên ẩn ẩn tức giận kìm nén, "Cho dù cô ta có nói như vậy, con cũng không thể khiến bản thân bị thương chứ, sao không nói cho bố con! Không biết bố con là sếp lớn của bọn họ hay sao! Sếp lớn là cái gì, không phải có thể ức hiếp nhân viên sao!"

Kim Mẫn Khuê vốn còn chút tức giận sót lại chưa tiêu, nghe cậu nói vậy thì không khỏi buồn cười, hóa ra trong lòng cậu mình là loại ông chủ chuyên môn ức hiếp nhân viên như vậy.

Bánh Bao bị cha nói làm cho sửng sốt, sao nhóc không biết cha nhóc còn có thể phúc hắc như thế nhỉ? Cái loại cảm giác 'sau lưng ta đây có chỗ dựa vững chắc à nha' là thế nào đây!

Nói xong Điền Nguyên Vũ liền quay đầu về phía nam nhân đang lái xe, nghiêm mặt nói, "Nói luôn bây giờ, nếu còn có lần sau tôi sẽ đưa Bánh Bao rời đi, những người muốn sinh con cho anh dù là trai hay gái đều phải cách anh một chút, miễn cho hai cha con tôi nhọc tâm lo lắng đề phòng, không chừng ngày nào đó lại có yêu ma quỷ quái chạy đến đòi đánh đòi giết chúng tôi!"

Kim Mẫn Khuê nghe mà khóe miệng tươi cười càng lớn, nghe kĩ coi, nghe kĩ coi, cái ngữ khí nén giận này, còn thêm cả uy hiếp nữa. Cơ mà nghe thật là thoải mái!

"Được được, tuyệt đối không có lần sau, đều là do anh, về sau anh nhất định sẽ buộc Bánh Bao vào thắt lưng, đi đâu cũng mang theo." Nam nhân mỉm cười, lời lẽ từ miệng phát ra hết sức trôi chảy, không còn vẻ ngang ngược thô bạo khi nãy dù chỉ một tẹo.

Bánh Bao ở trong lòng Điền Nguyên Vũ rất không nể tình khinh bỉ y, hừ, giả bộ làm người tốt với cha! Ai nha, đầu đau quá đi.

[Chuyển ver | Meanie] Cục cưng nhà ai Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ