Buổi sáng Thôi Thắng Triệt bảo Sở Nam đi đón người, kết quả ông cụ không vừa ý, nhìn thấy không phải thằng con cả tự mình đến đón còn cáu kỉnh không chịu đi. Không có biện pháp, Thôi Thắng Triệt bận bịu ở công ty xong đành phải tự mình đến đón, khổ qua khổ lại một hồi cũng đến trưa.
Kim Khải hầm hừ ngồi trong xe, lão quản gia Nghiêm Võ ngồi bên cạnh, Thôi Thắng Triệt ngồi ở ghế phó lái, Sở Nam lái xe.
Nghiêng người ngồi, Thôi Thắng Triệt xoay qua nói với ông, "Ba, không phải là ba rảnh rỗi quá đó chứ?" Đêm qua rống lên ồn ào nói muốn tới, hôm nay buổi sáng đã sai người tới đón ông, ông còn không vui.
Kim Khải mặt âm trầm, đừng nói, tuy ông cụ đã sáu mươi nhưng trông cũng chỉ tầm hơn năm mươi một chút, nhìn vẻ ngoài hai anh em bọn họ cũng biết khi còn trẻ nhất định ông là một người rất ưa nhìn.
Khi ông không cười đùa trên người cũng có khí thế cực dọa người. Sở Nam lái xe chỉ vì buổi sáng hắn nói với ông cụ là Thôi Thắng Triệt bảo mình tới đón ông ông liền không thèm phản ứng với hắn, đã thế còn mặt không đổi sắc trừng hắn, khiến cho Sở Nam có chút luống cuống hoảng sợ.
"Đồ bất hiếu." Quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, ông cụ nói thầm một tiếng.
"..." Thôi Thắng Triệt giật giật khóe miệng, nhìn lão quản gia lắc đầu với gã, gã xoay người nhắm mắt dưỡng thần. Không trông thấy gã còn bắt gã đi đón, gã thiệt là bề bộn nhiều việc có được không.
"Hừ!" Ông cụ thấy gã không để ý đến mình, lạnh mặt hừ một tiếng.
Thôi Thắng Triệt mở mắt, chớp chớp, lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Ở bệnh viện, Kim Mẫn Khuê bị Điền Nguyên Vũ ghét bỏ, tránh tuốt ra xa không cho y lại gần.
"Bảo bối, lại đây." Kim Mẫn Khuê ngồi trên giường bệnh, nhíu mày.
Điền Nguyên Vũ mặt thối, "Thay quần áo nhanh lên."
"Em giúp anh thay, có qua có lại." Kim Mẫn Khuê nhướn mày yêu cầu.
Cậu cầm lấy ly nước thủy tinh trên bàn trà ném qua, bị nam nhân bắt được, "Bạo lực."
Thêm một ly khác bay qua, lại bị bắt lấy.
Nam nhân đứng lên đi đến trước mặt cậu, vươn tay nâng cằm cậu lên, dán lại gần, hô hấp nóng bỏng phả vào mặt cậu, "Giận rồi?"
"Ba anh đến anh còn muốn giày vò tôi, anh an cái gì tâm thế hả!" Điền Nguyên Vũ tức giận chính là vì cái này, người này biết rõ mình khẩn trương mà còn quấn lấy mình làm vận động thể lực hai lần, buổi chiều có tiết học cậu còn không đi được, cả người mềm nhũn không có tí sức nào, vừa rồi cậu đột nhiên nhớ tới câu y mới nói lúc đầu là ba y tới, cơn tức liền bùng lên.
Ngồi trên tay vịn sofa, Kim Mẫn Khuê nghiêng người ôm cậu vào lòng, "Không cần để ý đến ông ấy."
Điền Nguyên Vũ đẩy đẩy nam nhân, đẩy không ra, chỉ có thể trợn mắt sinh hờn dỗi. Cậu đang khẩn trương muốn chết có được không, đây chính là gặp mặt cha mẹ chồng trong truyền thuyết đó, chỉ nhìn tính cách anh em hai người này đã đủ biết, người lớn nhà họ nhất định cũng không dễ chung sống.
"Lo lắng lắm sao?" Thấy Điền Nguyên Vũ không nói lời nào, Kim Mẫn Khuê mới tính đứng đắn chút.
"Ừ." Thở dài, Điền Nguyên Vũ thả lỏng người dựa vào nam nhân.
"Lo lắng cái gì?" Ngón tay mơn trớn tóc cậu, cảm giác sợi tóc lướt qua ngón tay khiến nam nhân thoải mái nheo mắt lại. Mỗi một góc trên người này đều hấp dẫn y, khiến y yêu say đắm thật sâu thật sâu.
Lắc đầu, Điền Nguyên Vũ rầu rĩ, cậu không có chỗ nào không lo lắng cả, dù sao đó cũng chính là ba của người này.
"Mẹ anh đâu? Chưa nghe mấy người nhắc tới bao giờ." Liền ngay cả Cảnh Hoán cũng chỉ nói về nhà chính thăm ông nội, hơn nữa hình như cậu chưa từng nghe y nhắc tới mẹ.
Kim Mẫn Khuê mặt không đổi sắc không cảm xúc nói hai từ, "Chết rồi."
Điền Nguyên Vũ hô hấp tạm dừng hai giây, "Em rất tiếc..." Hóa ra bọn họ không nhắc tới là không muốn nhớ lại chuyện thương tâm.
Nâng tay xoa nắm cằm cậu, Kim Mẫn Khuê cười nhẹ một tiếng, "Chưa thấy mặt bao giờ." Từ khi y có kí ức, người nhà bên cạnh đã đều là đàn ông, lúc đầu trong nhà chính còn có thể có phụ nữ đi qua đi lại, nhưng về sau ngoại trừ nữ đầu bếp theo đến biệt thự nhà anh cả ra thì ngay cả sinh vật giống cái cũng không có, hơn nữa từ nhỏ y đều theo ông nội và cụ, có khi ra sau núi xem lão yêu quái bất tử kia, lúc ấy cha bận bịu, muốn gặp mặt một lần cũng không được.
Chớp mắt mấy cái, cậu có chút không hiểu nghiêng đầu, chưa thấy mặt bao giờ? Chẳng phải đối với một đứa nhỏ bình thường chưa từng gặp mẹ sẽ thực khao khát sao? Chẳng lẽ người trong nhà cũng không nhắc tới? Sao giọng điệu nam nhân nói chưa gặp bao giờ lại đơn giản như vậy.
Nhìn ra nghi hoặc của cậu, Kim Mẫn Khuê chỉ thản nhiên nói, "Phụ nữ nhà họ Kim đều đoản mệnh."
"Hả?" Đây là cái lý do gì vậy?
"Những người phụ nữ vào cửa đều đã chết." Thấy vẻ mặt cậu vẫn mờ mịt, Kim Mẫn Khuê đổi cách nói dễ hiểu hơn.
".....Anh không định lấy em đó chứ?" Hồ nghi nhìn nam nhân, Điền Nguyên Vũ tròng lòng thầm niệm a di đà phật, tui cũng không muốn còn trẻ đã phải đi chầu Diêm vương đâu.
Bị vẻ mặt 'em sợ chết, anh đừng có ý định không đứng đắn gì đấy' của cậu chọc cười, nam nhân hôn lên môi cậu, trấn an, "Em là phụ nữ sao?"
Giận! "Ông đây là đàn ông!"
Nhướn một bên mày, vẻ mặt nam nhân đầy tà khí, "Càng ngày càng thô lỗ." Thấy cậu có dấu hiệu xù lông, lập tức vuốt ve, "Nhưng mà anh thích."
"Hừ!" Ai kia hất đầu qua một bên, hai má trắng nõn chậm rãi biến đỏ.
"Ha hả, anh nói thật, phụ nữ nhà họ Kim đều chết sớm, trên cơ bản ngoại trừ chị dâu cả vừa kết hôn đã bỏ chồng chạy đi của anh, toàn bộ đều đã chết, tuy nhiên nghe nói hiện tại cô ta cách cái chết cũng không xa." Nghĩ nghĩ, nam nhân tiếp tục giải đáp nghi hoặc cho cậu.
"Vì sao?" Càng nghe càng mơ hồ, Điền Nguyên Vũ càng thêm kinh ngạc.
Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, Kim Mẫn Khuê lắc đầu, "Không nói rõ được, có lẽ có liên quan đến di truyền."
Di truyền? Vậy chết không khéo là do huyết thống của gia đình các anh rồi! Lời này cậu không dám nói, sợ nam nhân tức giận.
Cậu nhíu mày nghĩ nguyên nhân, cuối cùng kết luận như vậy, vì chỉ có những người phụ nữ sinh con cho nhà họ Kim mới chết, nếu không các cô đã từng phát sinh quan hệ cùng y sao lại không có chút xíu dấu hiệu sắp chết nào? Dù sao cậu cũng gặp qua hai cô vui vẻ nhảy nhót rồi!
"Chỉ có phụ nữ?" Suy nghĩ này vừa xuất hiện, cậu còn có chút lo lắng liệu mình có sắp tèo rồi hay không.
Nam nhân khẳng định gật đầu, "Chỉ có phụ nữ." Đây là lý do anh y không định tái hôn mà y cũng không tính kết hôn, tuy rằng bình thường bọn họ chẳng phải người tốt lành gì, nhưng bọn họ cũng không muốn gánh trên lưng cái danh khắc vợ. May mắn y tìm được người mình yêu, hơn nữa càng đáng mừng chính là, bảo bối của y là đàn ông, một người đàn ông thể sinh cho y thiệt nhiều thiệt nhiều bánh bao nhỏ.
Được rồi, nếu nam nhân nói chắc chắn như thế, vậy mình tạm tin y.
"Ba anh khi nào thì đến?" Nghĩ nghĩ, cậu hỏi chuyện mình lo lắng.
Kim Mẫn Khuê cầm di động xem giờ, đã bốn giờ chiều.
"Tới rồi." Giữa trưa anh y đã gọi điện thoại tới, phỏng chừng lúc này đã về đến nhà.
"Vậy khi nào chúng ta trở về? Tiện đường đi đón Bánh Bao." Một ngày không gặp Bánh Bao, cậu thấy nhớ nó quá.
Kim Mẫn Khuê đứng lên, cầm quần áo cũ đã được thay bằng bộ quần áo mới Thôi Thắng Triệt bảo người đem đến, "Bây giờ đi." Nếu không phải vừa rồi bảo bối hỏi chuyện của mình, y đã sớm muốn đi.
Điền Nguyên Vũ đứng dậy cầm bộ quần áo nam nhân đã thay bỏ vào túi, cậu ngẩng đầu nhìn y, quan tâm hỏi, "Thật sự không chóng mặt?"
Kim Mẫn Khuê gật gật đầu, vươn tay khoác lên vai cậu, ôm cậu đi ra ngoài.
"Đã ổn rồi."
Từ nhà chính nhà họ Kim đến biệt thự của Thôi Thắng Triệt chỉ mất nửa tiếng, nhưng ông cụ trên đường còn gây phiền phức, nói mình bị choáng đầu, để xe đi chậm lại. Kết quả, khi bọn họ đi tới biệt thự của Thôi Thắng Triệt, xe của Kim Mẫn Khuê và Điền Nguyên Vũ cũng tới nơi.
Giang Hán quay đầu lại nhìn Kim Mẫn Khuê, "Đó là ông cụ nhà anh à?"
Kim Mẫn Khuê gật đầu, không nói gì.
Điền Nguyên Vũ tò mò nhìn ngó, trông thân thể ông rất cường tráng, khí sắc cũng tốt lắm.
"Giang Hán, cảm ơn anh đã đưa chúng tôi về." Thấy nam nhân xụ mặt ngồi kia, không xuống xe cũng không nói gì, Điền Nguyên Vũ đành phải mở miệng cười cảm ơn với Giang Hán.
Giang Hán phất tay, "Đừng khách khí, tôi còn phải nhờ cậy Mẫn Khuê tài trợ thiết bị cho bệnh viện mà." Viện trưởng bệnh viện của bọn họ sắp nghỉ hưu, các trưởng khoa đều đang nhìn chằm chằm vào cái vị trí đó, đương nhiên hắn cũng không ngoại lệ.
Kim Mẫn Khuê nâng mắt, liếc hắn một cái, Giang Hán vốn đang cười ngu về phía này, kết quả bị y liếc một cái mà tóc gáy dựng thẳng hết cả lên.
"Khụ......ừm, tôi không vào đâu, vết thương trên trán anh nhớ chú ý một chút, khi tắm đừng để dính nước." Dựa trên chức trách của một bác sĩ, hắn vẫn là dặn dò đôi câu, tuy rằng hắn cho rằng nam nhân không nhất định sẽ nghe.
Điền Nguyên Vũ gật đầu đáp ứng thay nam nhân, cho dù Kim Mẫn Khuê không thèm để ý cậu cũng sẽ thời thời khắc khắc chú ý đến.
Bánh Bao ngồi trong lòng Kim Mẫn Khuê gật gù như gà mổ thóc, nhóc chớp mắt, non nớt, "Cha, Bánh Bao buồn ngủ quá." Nhóc vì mấy hôm không gặp anh Cảnh Hoán, cho nên đêm qua có chút hưng phấn quá độ, kết quả mới lên xe đã thấy buồn ngủ, dù sao hai nhóc này hôm qua ở trong phòng lăn qua lộn lại đến nửa đêm mới đi ngủ.
Kim Mẫn Khuê ôm Bánh Bao vào lòng, Bánh Bao không thoải mái vặn vẹo vài cái, bĩu môi, "Cứng." Người bố nhóc cứng quá đi mất!
"...." Điền Nguyên Vũ dở khóc dở cười nhìn sắc mặt âm u của nam nhân, vươn tay điều chỉnh vị trí của Bánh Bao một chút, thấy nhóc mơ mơ màng màng ngủ, mới hỏi, "Còn không xuống xe?"
Y lắc đầu, hất cằm ý bảo cậu nhìn về phía trước.
Điền Nguyên Vũ và Giang Hán đồng thời ngẩng đầu lên, xuyên qua kính chắn gió thủy tinh phía trước nhìn ra bên ngoài.
Một chiếc xe màu đen có rèm che chậm rãi tiến đến, vừa đúng dừng lại trước cổng biệt thự.
Điền Nguyên Vũ khó hiểu quay đầu nhìn nam nhân, nhướn mày, ý là hỏi, ai vậy?
Nam nhân nhếch môi cười, chẳng qua nụ cười này lại khiến Giang Hán vừa quay đầu nhìn thấy da đầu khẽ run lên.
Điền Nguyên Vũ chớp mắt mấy cái, nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi thấy mấy người từ xe bước xuống thì sửng sốt, sau đó nhíu mày.
Giang Hán thấy biểu tình này của cậu, cũng rất kinh ngạc.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển ver | Meanie] Cục cưng nhà ai
FanfictionThể loại : Hiện đại - Hào môn thế gia - Sinh tử - 1×1 - HE cp chính: Kim Mẫn Khuê x Điền Nguyên Vũ cp phụ: Thôi Thắng Triệt x Doãn Chính Hàn Lý Thạc Mân x Hồng Trí Tú