Chương 56: Kim Mẫn Khuê, đây là bệnh viện đó

281 28 0
                                    

Đẩy nam nhân trên người mình ra, Điền Nguyên Vũ lấy điện thoại di động xem, là số lạ.

"Alo?"

"Cha!" Giọng Bánh Bao ở đầu dây bên kia vang lên, lúc này cậu mới ý thức được mình đã quên gọi điện cho con.

Có chút mất tự nhiên đưa mắt nhìn nam nhân, cậu nói, "Bánh Bao, bố con không có việc gì."

Bánh Bao bĩu môi, trong lòng nói thầm, nhất định là cha thấy mặt bố liền quên nhóc rồi.

"Thật sự không có việc gì ạ?" Nhóc không tin lắm, nếu không có việc gì sao lâu như vậy rồi còn chưa gọi điện cho nhóc.

Điền Nguyên Vũ thấy con không tin, liền đưa di động lại gần nam nhân, "Này, tự anh nói với nó."

Kim Mẫn Khuê tiếp nhận điện thoại, "Bánh Bao, bố không sao."

Bánh Bao nhỏ nghe thấy tiếng Kim Mẫn Khuê, lúc này nhóc mới cảm thấy yên tâm, "Dạ, bố có đau không?"

Nghe được giọng nói đầy quan tâm của Bánh Bao, nam nhân cảm thấy choáng váng đầu của mình giờ đã tốt lên nhiều, "Không đau, con ở nhà cùng chú phải ngoan ngoãn nghe lời nhé."

"Bác quái vật vừa gọi điện muốn đón con về, con cũng rất nhớ anh..." Bĩu môi, nhóc liếc mắt nhìn Hồng Trí Tú ở phía cửa, lại hỏi, "Bố, con không được trở về cùng bác quái vật đúng không."

Kim Mẫn Khuê nhìn Điền Nguyên Vũ bên cạnh, nháy mắt mấy cái, sau đó nói với Bánh Bao, "Đương nhiên có thể rồi, trở về sống cùng anh của con."

"Thật ạ? Cha sẽ không giận chứ!" Nhóc con tinh thần phấn chấn, nhưng vẫn không quên hỏi tới cha mình.

"Sẽ không." Giương mắt thấy bảo bối nhướn mày với mình, y nhướn môi, như là đang nói, còn rời nhà trốn đi sẽ đánh đòn!

Điền Nguyên Vũ mắt trợn trắng, cam chịu lời y nói, Bánh Bao ở một mình với Hồng Trí Tú cậu cũng không yên tâm, nếu có Thôi Thắng Triệt đón nhóc về sẽ ổn hơn, đỡ khiến mình phải lo lắng.

Bánh Bao vừa lòng, cười tủm tỉm với Thôi Thắng Triệt đang vẫy tay, "Bố với cha khi nào thì trở về?"

"Ngày mai." Y chán ghét mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện, nếu không có vết thương gì nghiêm trọng việc gì phải ở đây chịu tội, hôm nay có thể miễn cưỡng ở lại đây một đêm đã là cực hạn.

Điền Nguyên Vũ ở bên cạnh nghe y nói liền nhíu mày, không đồng tình nhìn y, vừa định mở miệng nói đã bị nam nhân vươn tay che kín miệng.

"Trở về thì ngủ sớm đi."

Bánh Bao gật đầu nghe lời, sau đó trả lại di động cho Hồng Trí Tú.

Nhóc quay đầu nhìn Thôi Thắng Triệt đang ngồi một góc, nhóc nhấc hai mẩu chân ngắn ngủn chạy tới, ngửa đầu ngọt ngào gọi, "Bác quái vật! Bánh Bao nhớ bác lắm đó!"

Thôi Thắng Triệt bế nhóc ngồi lên đùi mình, nhéo nhéo mặt nhóc, cười ha hả nói, "Tên nhóc thúi con lại béo ra không ít." Con của gã mấy ngày nay không thấy Bánh Bao liền không thiết ăn uống, mắt thấy gầy đi bao nhiêu, vậy mà nhóc này thì giỏi lắm, cư nhiên còn ăn đến béo ra.

Bánh Bao bĩu môi, nhóc mới không béo đâu!

"Con là khỏe mạnh! Mới không béo đâu!" Múa may móng béo, nhóc quay đầu nhìn sang bên cạnh, chớp mắt mấy cái, lại nhìn về phía Thôi Thắng Triệt, "Đây là ai thế ạ?"

Thôi Thắng Triệt cúi đầu nhìn Bánh Bao, cười nói, "Đó là trợ lý của bác, đi thôi, chúng ta về nhà." Không giới thiệu về Sở Nam nhiều, dù sao Bánh Bao cũng không cần phải biết hắn.

Khuôn mặt tuấn tú của Sở Nam tái nhợt, lần đầu tiên nhìn thấy Bánh Bao hắn đã biết mình không còn cơ hội, từ khi hắn bắt đầu thờ ơ lạnh nhạt, cũng đã bỏ lỡ người nọ.

Hồng Trí Tú ở bên cạnh cầm vali còn chưa kịp thu xếp của Điền Nguyên Vũ, nói với Sở Nam, "Anh về trước đi."

Thôi Thắng Triệt gật đầu, có Hồng Trí Tú ở đây, không cần Sở Nam đưa bọn họ về nữa.

Sở Nam gật đầu, không nói gì, xoay người rời đi. Hắn cảm thấy chỉ cần nhìn Bánh Bao thêm một chút cũng khiến bản thân thương tâm.

Bánh Bao chớp mắt nhìn Sở Nam rời đi, ngửa đầu hỏi Thôi Thắng Triệt, "Chú ấy quen cha sao?"

Nắm lấy móng nhỏ của Bánh Bao chậm rãi dắt nhóc ra ngoài, Thôi Thắng Triệt nhướn mày nhìn nhóc, "Vì sao lại hỏi vậy?"

Bánh Bao nghiêng đầu, cực kì đắc chí nói, "Trực giác của đàn ông!" ╭(╯^╰)╮

"Phụt...ha ha ha ha..." Hồng Trí Tú ở bên cạnh cười váng lên, còn trực giác của đàn ông nữa chứ, nhóc có biết cái gì gọi là đàn ông không!

Thôi Thắng Triệt cũng bị dáng vẻ ông cụ non của nhóc chọc cười, xoay người ôm nhóc lên, nhéo nhéo thịt ú ụ ở mông nhóc, "Rồi, rồi, bé đàn ông, chúng ta mau về nhà thôi! Anh con còn đang chờ con đó!"

Bánh Bao vừa nghe Cảnh Hoán đang ở nhà chờ mình, liền có chút nóng vội, tay nắm lại giơ ngón trỏ lên, hướng về phía cửa hô, "Xông lên! Vì thắng lợi cách mạng! Đi tới!"

Thôi Thắng Triệt và Hồng Trí Tú biểu tình đều đặc biệt 囧, không biết nói gì.

Bọn họ thực sự không thể lý giải nổi, trong đầu nhóc con này chứa cái gì, bọn họ già rồi, cùng đứa nhỏ này có sự khác biệt quá lớn.

Điền Nguyên Vũ để điện thoại di động lên bàn cạnh đầu giường, nghiêng người nhíu mày nhìn nam nhân vẻ mặt vô tội, "Anh cần nằm viện!" Chấn động não dù rất nhỏ cũng là chấn động, sao y có thể tự tiện quyết định thời gian xuất viện vậy chứ.

Kim Mẫn Khuê dựa vào đầu giường, vươn tay kéo cánh tay cậu, lại bị tránh né, bất mãn nhíu mày, "Ngủ cùng anh."

Điền Nguyên Vũ hít sâu một hơi, tự nói với bản thân y là bệnh nhân, không chấp nhặt với bệnh nhân.

"Em trở về!"

Nam nhân hơi hơi hí mắt, đứng dậy giữ chặt cậu túm cậu ngã vào lòng mình, Điền Nguyên Vũ không phòng bị bị y đột nhiên ra tay, ngã bổ nhào vào người nam nhân, cậu ngẩng đầu lên trừng y, "Anh làm gì thế hả! Bị thương còn lộn xộn."

Y thỏa mãn ôm cậu vào lòng, cọ cọ mặt cậu, than thở, "Cởi giày, lên giường, ngủ." Thấy cậu còn muốn cự tuyệt, ngay lập tức bồi thêm một câu, "Đầu choáng váng quá."

Điền Nguyên Vũ nguyên bản còn muốn giãy dụa, nhưng nghe nam nhân nói xong đành mím môi cởi giày trèo lên giường, may mắn giường phòng VIP rộng hơn giường phòng thường nhiều, nếu không hai người đàn ông cùng nằm khẳng định sẽ rất chật.

Thấy cậu ngoan ngoãn cởi giày, Kim Mẫn Khuê liếm môi, lại gần cắn cắn vành tai cậu, "Cởi quần áo."

Chất giọng nam nhân trầm thấp khàn khàn, trong đó có ẩn giấu dục vọng mà không cần ai nói cũng biết, Điền Nguyên Vũ đỏ mặt, thở phì phì nói y, "Anh có thể bình thường một chút được không! Đây là bệnh viện!"

Mới đầu y còn không hiểu ý cậu, buồn bực mình thì có chỗ nào không bình thường chứ, cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ rực của cậu, y mới có phản ứng, người này hiểu nhầm.

Bật cười lắc đầu, y hôn lên môi cậu, "Bảo bối, cho dù bây giờ em có muốn, anh cũng không có đủ thể lực làm việc kia đâu, đầu thực sự bị choáng."

Điền Nguyên Vũ ồn ào đỏ mặt tía tai, tức giận hừ hừ hai tiếng, sau đó cởi áo khoác và quần dài, chỉ mặc áo sơ mi và quần mùa thu chui vào chăn với nam nhân, chớp mắt mấy cái, thật ấm áp. Cậu lo lắng hãi hùng mấy giờ, đến lúc này trầm tĩnh lại mới thấy mệt, hơn nữa gần đây đều ngủ không ngon, đêm nào cũng mất ngủ, càng khiến cậu mệt mỏi không chịu nổi.

Ôm cậu vào lòng, Kim Mẫn Khuê thở dài một hơi, mấy ngày nay y vẫn luôn có cảm giác nặng trĩu trong lòng, hiện mới có thể nhẹ nhàng thở ra.

"Bảo bối, về sau dù có tức giận thế nào cũng đừng rời nhà bỏ đi được không?" Cúi đầu nhẹ nhàng nâng tay vén tóc trên trán Điền Nguyên Vũ, ánh mắt y chuyên chú nhìn cậu.

Điền Nguyên Vũ chôn mặt trước ngực nam nhân cọ cọ, nhẹ nhàng gật đầu, "Được."

Nghĩ nghĩ, Điền Nguyên Vũ ngẩng đầu, thấy nam nhân đang nhìn mình, cậu chớp mắt mấy cái, mở miệng nói, "Em sẽ coi nơi có anh và Bánh Bao là nhà." Nói xong tự cậu xấu hổ đỏ bừng mặt.

Làm như không quá vừa lòng, nam nhân nhéo nhéo cằm cậu, trầm giọng nói, "Không phải coi như, mà là chắc chắn."

Lời nói của nam nhân quá bá đạo quá quyết tuyệt, Điền Nguyên Vũ sửng sốt, sau đó gật gật đầu, sửa lại, "Nơi có anh và Bánh Bao chắc chắn sẽ là nhà."

Khóe miệng cong lên, Kim Mẫn Khuê hôn lên đôi mắt đen bóng ánh nước của cậu, "Ngủ đi, ngày mai chúng ta về nhà."

"Ừ." Đồng dạng mỉm cười, cậu ngẩng đầu hôn lên cái cằm khiêu gợi của nam nhân, rồi tìm một vị trí thoải mái trong ngực y, nhắm mắt, chỉ chốc lát sau đã ngủ.

Kim Mẫn Khuê nhìn chăm chú bảo bối ngủ say cả nửa ngày, yêu say đắm hôn lên hai má nhẵn nhụi của cậu, thỏa mãn nhắm mắt ngủ.

Bảo bối của y đã trở lại, tim y cũng đã trở về vị trí vốn có của nó, loại cảm giác an tâm này thật tốt.

Thôi Cảnh Hoán đã sớm chờ ở phòng khách, TV đang chiếu Thế giới động vật, đây vốn là chương trình nhóc thích xem nhất, nhưng lúc này nhóc nào còn hứng thú xem, cứ nửa phút lại đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường, xong lại đưa mắt nhìn về phía cửa.

Quản gia Tào đặt donut và khoai tây chiên đầu bếp mới làm lên bàn trà, nhìn nhóc đứng ngồi không yên không khỏi bật cười, "Tiểu thiếu gia, đừng sốt ruột, tiểu tiểu thiếu gia lập tức sẽ trở lại."

Thôi Cảnh Hoán cầm donut lên cắn một miếng, gật gật đầu.

Bánh Bao đã đi một tuần rồi, nhóc mỗi ngày chẳng muốn ăn uống gì, lúc này biết Bánh Bao sắp về, lại cảm thấy hơi đói bụng.

Thôi Thắng Triệt ôm Bánh Bao về nhà, liếc mắt nhìn đã thấy con mình đang ngồi trên sofa. Lắc đầu thở dài, con gã còn chưa bao giờ nghênh đón gã như thế đâu.

Bánh Bao nhỏ cũng thấy Cảnh Hoán, mắt to trong suốt chớp cái đã lóe sáng, nhóc nhảy xuống, hai mẩu chân ngắn đạp đạp, bổ nhào vào lòng Cảnh Hoán, ngửa đầu gọi nhóc ấy, "Anh, Bánh Bao rất nhớ rất nhớ anh!" o(≥w≤)o

Hai tay ôm lấy nhóc béo mập, dùng sức ôm vào lòng, Cảnh Hoán cũng có chút kích động, "Bánh Bao, anh cũng rất nhớ em!" o(≥w≤)o

Hồng Trí Tú mới đi theo vào run lên, há to miệng nhìn hai đứa nhóc buồn nôn hết sức kia, ở chỗ này cọ đến cọ đi, Bánh Bao làm nũng hắn còn có thể lý giải, nhưng Cảnh Hoán thì sao? Đứa nhóc mặt than như phiên bản mini của anh hai cư nhiên cũng có vẻ mặt đáng yêu như vầy? Không thể nào, nhất định là phương thức vào cửa của hắn không đúng, hắn hoa mắt rồi! ( ̄□ ̄)

Thôi Thắng Triệt ghen tị tặc tặc lưỡi, một trái một phải ôm lấy hai nhóc, "Con, ba ghen tị!"

Cảnh Hoán ngồi ở tay trái gã ghét bỏ đẩy khuôn mặt đang sán tới của gã ra, mặt không chút thay đổi nhìn ba mình, "Ba, người ba thúi quá!"

Hồng Trí Tú ngồi trên sofa suýt phun miếng trà trong miệng. Anh cả mới từ bệnh viện trở về tất nhiên sẽ mang theo mùi hương không dễ ngửi gì rồi.

Thôi Thắng Triệt vẻ mặt bi thương, quay đầu nói với Hồng Trí Tú, "Này, gọi cho mẹ chú đi."

Hồng Trí Tú bĩu môi, không nguyện ý cho lắm.

"Chú dám chống đối!" Hai đứa nhỏ kia gã không làm gì được chỉ có thể trừng mắt, nhưng Hồng Trí Tú thì không thế, không nghe lời? Không nghe lời tôi đạp chết chú! Nhấc chân hất dép lê bay qua, bị Hồng Trí Tú giơ tay bắt lấy.

"Anh cả, hẳn nào chị dâu không cần anh, anh tuyệt đối có khuynh hướng bạo lực." Quăng dép lê trở lại, Hồng Trí Tú mắt lé nhìn gã, hắn không sợ anh cả tạc mao, hắn sợ nhất là anh hai.

Thôi Thắng Triệt điên lên trán nổi gân xanh, thằng nhãi này muốn ăn đập đây mà! (#‵′)

[Chuyển ver | Meanie] Cục cưng nhà ai Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ