Chương 74: Chúng ta chỉ là giao dịch

229 20 0
                                    

Sáng hôm sau, Điền Nguyên Vũ sau nửa tháng lại một lần nữa nằm bẹp giường.

Uể oải nằm bò trên giường, cậu bĩu môi nhìn nam nhân, "Quá đáng."

Kim Mẫn Khuê ngồi bên giường nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng cho cậu, "Bảo bối, là anh lỗ mãng."

Kim Mẫn Khuê thấy cậu bĩu môi nằm sấp không nói lời nào, cũng thấy rất đau lòng. Y đúng là đang ở độ tuổi dục vọng cực mạnh, một phát bắt y cấm dục nửa tháng, một khi giải phóng, nhất định như mãnh hổ vào chuồng cừu non, thế nào cũng phải ăn no nê mới có thể rời đi. Nhưng vì kích động mà y đã lỡ quên, bảo bối của y không chịu nổi loại hoan ái như thế này.

"Ở nhà cùng em." Cúi đầu hôn lên trán cậu, Kim Mẫn Khuê nhẹ giọng nói.

Điền Nguyên Vũ lắc đầu, "Không phải anh bảo hôm nay Tôn Húc đến gặp anh à, em không sao, ngủ một lúc nữa là ổn rồi, chỉ hơi mệt thôi." Thả lỏng nằm sấp để y mát xa phần eo, cậu cười nói.

Kim Mẫn Khuê hỏi, "Thực quan tâm đến Doãn Chính Hàn?" Bình thường bảo bối vốn không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng ở chuyện của Doãn Chính Hàn và anh y, dường như có chút quá tốt bụng để tâm rồi.

Điền Nguyên Vũ khẽ gật, nghĩ nghĩ rồi mở miệng nói, "Cậu ấy trước kia đối với em tốt lắm, giúp em không ít, cho nên em hi vọng cậu ấy cũng có thể hạnh phúc." Giương mắt nhìn nam nhân, cậu hé miệng.

Kim Mẫn Khuê nhéo chóp mũi cậu, gật đầu nói, "Anh anh cũng không hồ đồ như vậy đâu." Nếu không thích, với tính tình của anh y, trong điện thoại sao có thể có trên dưới một trăm ảnh chụp của Doãn Chính Hàn như thế.

Điền Nguyên Vũ nhăn mũi, xoay nghiêng người nhìn nam nhân, "Em nhớ Bánh Bao." Tách khỏi con có một ngày, cậu đã bắt đầu thấy nhớ Bánh Bao rồi.

Nam nhân buồn cười cúi đầu cắn cắn chóp mũi cậu, thấp giọng nói với, "Lại sinh cho anh thêm một bánh bao nữa đi."

Điền Nguyên Vũ mặt đỏ hồng đẩy hắn, than thở, "Nói đến là nhẹ nhàng, bánh bao nói sinh là có thể sinh được chắc!" Kỳ thật cậu cũng rất muốn có thêm một bé gái, con gái mềm mại đáng yêu tốt biết bao, ngoan ngoãn nhu thuận. Nhưng tưởng tượng đến đau đớn lúc sinh, cậu lại bắt đầu run rẩy.

Nam nhân nhận ra lùi bước của cậu, cũng không cưỡng cầu, chỉ nâng tay xoa tóc cậu, nói, "Thuận theo tự nhiên được không?"  Nói là thuận theo tự nhiên, song dựa trên việc lần nào làm y cũng không dùng đồ bảo hộ, chưa đến mấy tháng, bảo đảm thế nào cũng tạo ra được một bánh bao khác cho coi.

Nhưng lúc này nam nhân còn chưa ý thức được, nếu Điền Nguyên Vũ mang thai, vậy chẳng phải là y sẽ bị cấm dục hoàn toàn? Không phải là nửa tháng cấm dục đâu nhé, là nửa năm! Với tính tình của Giang Võ, nhất định sẽ bắt Kim Mẫn Khuê cấm dục nửa năm trở lên!

Điền Nguyên Vũ gật đầu, nếu thực sự mang thai cậu cũng luyến tiếc phải xóa bỏ đứa nhỏ.

"Khi nào thì Bánh Bao về?" Nhóc con này bây giờ trốn học thành nghiện, tìm mọi cách chơi xấu trốn không phải đi nhà trẻ. Người làm cha như cậu thấy vô cùng bất đắc dĩ, tuy biết con mình từ nhỏ đã thông minh, nhưng nếu không đi nhà trẻ tiếp xúc chơi đùa với các bạn nhỏ, nhỡ về sau Bánh Bao tính tình quái đản không hòa hợp nổi với tập thể thì biết làm thế nào!

Kim Mẫn Khuê nghĩ nghĩ nói, "Gọi điện hỏi xem sao." Với tính cách của ba y, nếu y không nhắc đến con, nhất định ông cụ sẽ không tự động trả cháu về.

Điền Nguyên Vũ khép hờ mắt, "Ừ, trưa em gọi." Nói xong, người cũng bắt đầu vào giấc.

Kim Mẫn Khuê buồn cười nhìn cậu, vừa rồi lúc y rời giường đi tắm, người này không ngờ cũng tỉnh theo, phải biết rằng, hai người bọn họ vận động đến 3 giờ sáng mới kết thúc, nãy mới có hơn bảy giờ thôi.

Ghém chăn cho cậu, nam nhân bước nhẹ ra khỏi phòng.

Quản gia Tào đã sớm chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Kim Mẫn Khuê đi ra lập tức thấp giọng nói, "Nhị thiếu gia, đại thiếu gia gọi đến nói hôm nay cậu ấy không đến công ty."

"Ừ." Gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Kim Mẫn Khuê xuống lầu ăn sáng.

Quản gia Tào ở phía sau thầm oán, chốc nữa phải làm ít đồ ăn bổ dưỡng hơn cho Nguyên Vũ thiếu gia, nhìn dáng vẻ rạng rỡ này của Nhị thiếu gia là biết tối qua khẳng định cậu ấy đã phải chịu không ít khổ cực.

Ở nhà chính nhà họ Kim, Bánh Bao khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà bày vẻ mặt than ngồi trên bàn ăn lớn, cầm muỗng nhỏ múc cháo thịt trong bát.

Kim Khải ở bên cạnh trộm nhìn nhóc, trong lòng có chút không yên, mới quay về nhà chính ngủ một đêm, Bánh Bao đã không muốn nở nụ cười.

Cảnh Hoán gắp cho Bánh Bao một miếng lòng đỏ trứng muối, nói với nhóc, "Bánh Bao, ăn cơm đi."

Bánh Bao nhìn Cảnh Hoán, dẩu môi nói, "Anh, Bánh Bao nhớ cha quá." Trở về nhà chính nhóc liền cảm thấy ăn không ngon ngủ không yên, nếu còn ở đây thêm vài ngày, nhóc sẽ sinh bệnh mất, ngay từ đời trước nhóc đã không hợp với ngôi nhà này rồi!

Thôi Cảnh Hoán nghiêng đầu nhìn ông cụ, nghĩ nghĩ nói, "Ông nội, con và Bánh Bao về nhà luôn đây ạ." Nhóc còn phải đi học, nếu để mình Bánh Bao ở đây, nhóc cũng không yên tâm. Dù sao đây là lần đầu Bánh Bao về nhà chính, không quen ai.

Kim Khải cũng không có cách nào, ông cụ tuy muốn ở bên cháu trai bồi dưỡng tình cảm, nhưng biết sao được, cháu nó không cảm kích, người ta nào có thèm cùng ông lão nát bét này bồi dưỡng đâu.

"Vậy chốc nữa để lái xe đưa các con về."

Bánh Bao vừa nghe có thể mau chóng về nhà, lập tức tinh thần tỉnh táo, cầm muỗng nhỏ bắt đầu ăn, còn tâm tình tốt mà ăn thêm bát nữa.

Nghiêm Võ ở bên cạnh thấp giọng an ủi ông cụ, "Tiểu tiểu thiếu gia cũng không phải không trở lại, lão gia đừng lộ vẻ mặt đau khổ như vậy."

Bánh bao nhỏ Điền Trạch Vũ ngẩng đầu, nói với ông cụ, "Ông nội, mấy ngày nữa là sinh nhật Bánh Bao, ông cùng ông Nghiêm đến dự sinh nhật của Bánh Bao nhé." Nói xong còn chu chu môi, dáng vẻ ngây thơ khiến ông cụ nhào đến ôm nhóc vào lòng, dùng sức cọ cọ.

Bánh Bao bị ông cọ đến vặn vẹo khuôn mặt, nâng móng thịt cố đẩy mà đẩy không nổi.

"Ông nội!" Cảnh Hoán có ý không vui, vươn tay đoạt lại Bánh Bao trong lòng ông, mặt nhăn lại, "Ông nội không được cọ Bánh Bao như thế!"

Kim Khải chớp mắt mấy cái, nét mặt già nua nở hoa, "Cảnh Hoán đây là che chở cho em trai sao?"

Cảnh Hoán cau mày, ra hiệu cho người giúp việc cầm khăn ướt tới, lau mặt cho Bánh Bao, "Bẩn muốn chết!" Ông nội vừa ăn cơm, trên miệng còn dính dầu mỡ, cọ bẩn hết mặt Bánh Bao rồi.

Kim Khải giật giật khóe miệng, trừng hai mắt, bất mãn nói, "Cảnh Hoán ghét bỏ ông nội." Cháu ruột mình cư nhiên ghét bỏ mình bẩn, ông thương tâm quá.

Bánh Bao ngồi trên đùi Cảnh Hoán, ngửa mặt cho Cảnh Hoán lau, than thở, "Mặt có mùi chua chua, anh, Bánh Bao muốn đi rửa mặt."

Ông cụ ở bên cạnh ôm tim, "Tim ông nội đau quá."

Lão quản gia suýt nữa cười ra tiếng, lão gia buổi sáng thích ăn các loại bánh bao sủi cảo có nhân thêm chút giấm chua, lão gia tử có thể ăn không ít, giờ bị hoàn toàn ghét bỏ rồi.

Bánh Bao nghiêng đầu bĩu môi, "Giả bộ đáng thương!" Nói xong nhảy xuống khỏi ôm ấp của Cảnh Hoán, kéo tay Cảnh Hoán về phòng rửa mặt.

***

Doãn Chính Hàn mơ mơ màng màng mở mắt, nghĩ muốn trở mình ngồi dậy, kết quả hắn vừa động, thân thể liền cứng đờ.

Thôi Thắng Triệt ôm hắn vào lòng, bộ vị dưới thân vẫn ở giữa hai chân hắn, hơn nữa còn khá là có tinh thần, thẳng tắp chọc chọc vào người hắn...

Doãn Chính Hàn mặt đỏ bừng, nóng đến lợi hại. Hôm qua hắn là bị làm đến ngất đi....Hiện tại ngẫm lại, quá dọa người.

Kỳ thật hắn vừa động Thôi Thắng Triệt liền tỉnh, chẳng qua không dám mở miệng, híp mắt nhìn khuôn mặt hắn chậm rãi chuyển hồng, sau một khoảng thời gian xem xét suy ngẫm kĩ lưỡng nhận thấy đây là do thẹn thùng, không phải vì tức giận, gã mới dám mở mắt, nhẹ hôn lên trán hắn, thấp giọng nói, "Chào buổi sớm."

"Sớm cái rắm, giờ là mấy giờ rồi." Thấy gã cũng tỉnh, Doãn Chính Hàn cử động thân thể một chút, tính toán dùng cách này tránh xa hung khí nguy hiểm.

"Anh đã gọi điện báo, hôm nay cùng em nghỉ ngơi." Nói xong lại vươn tay ôm hắn vào lòng.

Doãn Chính Hàn trừng mắt, nhìn gã nói, "Không phải anh hiểu nhầm một chuyện rồi chứ."

Thôi Thắng Triệt ngẩng đầu, nhìn mặt hắn hỏi, "Chuyện gì?"

Doãn Chính Hàn cong môi cười, "Anh dùng ảnh chụp uy hiếp tôi, tôi đồng ý ở bên cạnh anh, nhưng anh cần phải hiểu cho rõ, hai chúng ta chỉ là quan hệ giao dịch, anh muốn, tôi liền cho, mà không phải là tôi muốn cho." Nói xong nâng tay đẩy nam nhân ra, xoay người xuống giường mặc quần áo.

Thôi Thắng Triệt sững sờ nằm tại chỗ, hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn rồi, gã lạnh lùng nói, "Em có ý gì?"

Doãn Chính Hàn vừa mặc quần áo vừa nghiêng đầu nói, "Trước kia là tôi sán lại cho anh làm, giờ là anh sán lại muốn làm tôi, ai cũng không thanh cao hơn người còn lại bao nhiêu." Hắn cúi người mặc quần áo, đêm qua nam nhân này cư nhiên sau khi làm mình ngất xỉu còn biết rửa sạch thân thể cho mình, hơn nửa không thể phủ nhận, đêm qua hắn là thích mà ngất xỉu, không phải vì đau.

Thôi Thắng Triệt ngồi tựa ở đầu giường, nâng tay cầm bao thuốc lá để ở tủ đầu giường, châm một điếu thuốc, hung hung hít một hơi, phun ra, nói, "Ý em là không thể vui vẻ ở bên cạnh anh đúng không?"

Doãn Chính Hàn cúi đầu mặc quần đeo thắt lưng, cũng không xoay người nhìn nam nhân, thấp giọng nói, "Như vậy rất tốt, anh muốn làm thì đến tìm tôi, tôi muốn làm sẽ đến tìm anh." Nhấp nhấp môi, lại nói, "Tôi sẽ không đi tìm người khác, lần sau....nhớ dùng bao cao su."

Thôi Thắng Triệt vén chăn, trần như nhộng xuống giường, vươn tay kéo hắn lại, để hắn đối diện với mình, "Ý em là anh có tìm người khác cũng không có vấn đề gì đúng không?"

Doãn Chính Hàn né mắt qua một bên, nhẹ giọng nói, "Đúng, không vấn đề gì."

Tay cầm cánh tay Doãn Chính Hàn của Thôi Thắng Triệt gắt gao dùng sức, nhưng được một chút lại lập tức buông ra, gã hít sâu, gật đầu nói, "Được, em đi đi, anh muốn làm sẽ đến tìm em. Ngày mai anh chuyển cho em một thẻ tín dụng, em cứ tùy tiện quẹt thẻ, em đã không cần gì tình cảm của anh, vậy hai chúng ta liền duy trì quan hệ bạn giường."

Doãn Chính Hàn tái mặt, nhưng vẫn gật đầu nói, "Được, đã sớm nghe nói đại thiếu gia nhà Tư Không ra tay hào phóng, anh đã muốn nuôi tôi, tôi cũng không cự tuyệt." Nói xong xoay người cầm áo khoác bỏ đi.

Thôi Thắng Triệt lạnh mặt nhìn hắn rời khỏi, sau khi cửa đóng lại mới ngã sấp xuống giường, chôn mặt vào gối, "A a a a a a a a a a a a!!!" Gã kêu rất to, nghe buồn thiệt là buồn.

Doãn Chính Hàn cắn môi tựa vào cánh cửa, nghe tiếng kêu kìm nén bên trong mà tim run lên, lấy di động gọi cho Điền Nguyên Vũ.

"Nguyên Vũ..."

"Ừm?" Điền Nguyên Vũ ngủ mơ mơ màng màng.

"Cậu ở nhà à?" Doãn Chính Hàn chân mềm nhũn, vừa rồi hắn có thể thẳng lưng ra khỏi cửa đã là gắng gượng lắm rồi.

"Ừ." Nhắm mắt lại, Điền Nguyên Vũ giờ còn chưa tỉnh táo.

"....Thôi, cậu ngủ đi." Doãn Chính Hàn nhận ra cậu còn chưa tỉnh, nhanh chóng cúp máy.

Điền Nguyên Vũ ném điện thoại qua một bên, xoay người, tiếp tục ngủ.

Thôi Thắng Triệt ở trong phòng rống lên xong mới cảm thấy thoải mái hơn chút, ít nhất đã không còn nghẹn khuất như trước, gã lấy di động ra gọi cho em trai, "Mẫn Khuê." Giọng đến là chua xót.

Kim Mẫn Khuê đang ngồi trong văn phòng, vừa ra hiệu cho Tôn Húc mới bước vào chờ, vừa nhàn nhạt nói, "Nói."

"Anh cảm thấy mình sắp chết rồi." Thôi Thắng Triệt thanh âm khàn khàn than thở.

Trừng mắt, Kim Mẫn Khuê trả lời gã, "Di chúc nhớ viết tên em."

".....Em không phải là em trai anh đúng không! Cư nhiên lại tranh đoạt tài sản với cháu em....Phi phi, anh còn chưa tèo đâu!"

"Nhanh." Không định cùng gã lảm nhảm, Kim Mẫn Khuê nhíu mày, mấy người già cả sao lại nói linh tinh nhiều như vậy chứ.

"......Em có thể an ủi anh vài câu được không, Chính Hàn không chấp nhận lời thổ lộ của anh, cậu ấy vẫn cho là anh đùa giỡn với cậu ấy, làm thế nào bây giờ đây!" Lúc này gã thực sự là không có tí biện pháp nào.

"Làm cho cậu ta mang thai." Đàn ông có con tính tình liền thay đổi, giống như bảo bối nhà y ấy, trước kia chẳng phải còn trốn trốn tránh tránh y hay sao, nhưng vì Bánh Bao, cuối cùng vẫn chấp nhận y đó thôi?

"..." Thôi Thắng Triệt đột nhiên nhận ra rằng, lúc trước đi làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh là không sáng suốt cỡ nào.

Thấy anh y không nói lời nào Kim Mẫn Khuê mới nhớ ra, anh y không còn cách nào tạo ra một đứa nhỏ thứ hai, không khỏi nổi lên một tia đồng cảm, khó có được an ủi, "Đừng lo lắng, làm cho cậu ta không thể rời khỏi anh là tốt rồi."

"Em đúng là em ruột của anh, anh cũng nghĩ thế." Nâng tay xoa mặt, Thôi Thắng Triệt cảm thấy em gã quả thật là gãi đúng chỗ ngứa, lời nói hết sức sắc bén.

"Ừ, cúp máy đây, đang bận." Cúp điện thoại, Kim Mẫn Khuê oán thầm, làm cho không thể rời khỏi? Chỉ sợ thoáng cái đã làm người ta chạy mất! Nhưng cái đó thì có liên quan gì đến y? Y còn một đống chuyện phải lo đây này.

Tôn Húc thấy y cúp máy lập tức để tài liệu lên bàn làm việc, mắt đầy chờ mong nói, "Đây là tư liệu về công ty chúng tôi, tôi biết công ty chúng tôi quy mô nhỏ, cho nên tôi sẽ không tham những hạng mục lớn."

Kim Mẫn Khuê gật đầu, lấy tới lật xem, thấy tuy rằng không phải nơi có thành tựu gì, nhưng cũng coi như kinh doanh chính quy.

Y cúi đầu nghĩ nghĩ, từ đống văn kiện để bên cạnh lấy ra một cái, đưa qua, "Đây."

Tôn Húc hai tay nhận lấy, cúi đầu nghiêm túc xem.

"Hạng mục xi măng thuộc về chúng tôi?" Hắn kinh hỉ ngẩng đầu hỏi.

"Phải, nhớ cam đoan chất lượng."

"Nhất định nhất định, cảm ơn anh, tôi lập tức trở về bảo bọn họ chuẩn bị hợp đồng." Tôn Húc có chút ngồi không yên.

"Ừ." Y khoát tay ý bảo hắn có thể rời đi, cúi đầu nhìn văn kiện khác, nghĩ đến cái gì đột nhiên gọi hắn lại, "Đứng lại."

Tôn Húc chạy tới cửa lập tức dừng lại, khó hiểu hỏi, "Nhị thiếu gia còn có việc?" Sẽ không phải muốn đổi ý đó chứ.

"Đừng tìm nhà họ Tống." Lời này coi như nói cho hắn tỉnh ra, công ty nhà họ Tống bởi vì hủy bỏ mấy hạng mục lớn với nhà họ Kim mà chịu tổn thất vô cùng nghiêm trọng.

Tuy tập đoàn Kim thị đã đền bù việc phá vỡ hợp đồng bằng số tiền không nhỏ, nhưng lực ảnh hưởng của tập đoàn đối với giới kinh doanh rất lớn, những công ty khác cũng không hợp tác với bọn họ nữa, thử nghĩ xem, nếu tập đoàn Kim thị đang hợp tác thuận lợi đột nhiên phá vỡ hợp đồng với bọn họ, vậy chứng tỏ công ty bọn họ chắc chắn có vấn đề, nếu không vì sao người ta thà trả số tiền bồi thường kếch xù chứ không chịu tiếp tục hợp tác? Hơn nữa, phạm vi chỉ có từng này, có chuyện gì không bị gió lùa qua tường (lộ ra phong thanh)? Chuyện tiểu công tử nhà họ Tống ngang nhiên tới cửa bức hôn đã sớm là sự thực tất cả đều biết nhưng không nói, bọn họ đương nhiên không thể vì một gia đình nhà họ Tống nho nhỏ mà đi đắc tội với nhà Kim đang lũng đoạn ⅔ thị trường kinh tế quốc nội, ai lớn ai nhỏ mọi người đều có thể phân tích rõ ràng.

Tôn Húc sửng sốt, lập tức hiểu được ý của y, gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, còn muốn nói thêm gì đó.

Kim Mẫn Khuê khoát tay chặn lại, ý bảo lúc này cậu có thể đi được rồi.

"Vậy buổi chiều tôi lại tới." Tôn Húc nói với y, sau đó mở cửa rời đi.

Kim Mẫn Khuê nhìn ảnh chụp của bảo bối trên bàn, khóe miệng cong lên thành ý cười, ánh mắt hơi lạnh đi, nhà họ Tống, nhà họ Sở, chúng ta chậm rãi chơi đùa, dám ra tay với bảo bối của y, bất luận có tạo thành thương tổn hay không, đều không thể tha thứ.

[Chuyển ver | Meanie] Cục cưng nhà ai Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ