Chương 93: Bảo bối, cùng ăn trưa nào

195 18 0
                                    

Điền Nguyên Vũ chỉ ăn mấy miếng rồi buông đũa, đột nhiên cậu cảm thấy không có khẩu vị.

Bánh Bao ngồi ăn đến miệng bóng nhẫy, cậu cầm khăn ướt lau mồm cho nhóc, nhéo chóp mũi nhóc, cười nói, "Ăn thành con mèo hoa rồi."

Trộn canh thịt với cơm, Bánh Bao cầm muỗng nhỏ đút vào miệng, vừa nhai vừa nói, "Cha, sao cha không ăn nữa?" Thịt bò chỗ này ngon thiệt, cay cay, tê tê, bắp bò dai dai nhai sướng miệng, ừm, nhóc thích.

Nhóc giơ muỗng nhỏ, xúc cơm trộn đưa cho cha, nghiêng đầu hỏi, "Cha, ăn ngon không ạ?"

Điền Nguyên Vũ gật đầu, nuốt cơm trong miệng xuống, thấy con ăn vui vẻ tự dưng cậu lại thấy muốn ăn.

Kim Mẫn Khuê nhướn mày nhìn Bánh Bao, nháy mắt mấy cái, làm tốt lắm!

Bánh Bao lắc đầu, còn phải để nhóc thân chinh xuất mã, hừ hừ!

Triệu Văn Hạo ở bên cạnh suýt nữa nuốt luôn chiếc đũa vô họng, người đàn ông đang tản ra ấm áp ôn nhu lo lắng này ông sếp lãnh huyết của hắn sao? Lẽ nào là hôm nay phương thức ra cửa của hắn không đúng? Quá kinh khủng.

Hồng Trí Tú đang bận gắp thịt ăn, thấy biểu tình như gặp quỷ của hắn, cười nhạo một tiếng nói, "Chuột, nếu cậu còn trừng mắt nữa, anh hai tôi khoét mắt cậu xuống đó."

Triệu Văn Hạo run một cái, lập tức thu hồi ánh mắt cúi đầu ăn cơm.

Kim Mẫn Khuê lười phản ứng với hắn, gắp đồ ăn cho Điền Nguyên Vũ, thấy cậu ăn hai miếng rồi lại buông đũa, y không khỏi có chút lo lắng, nhẹ giọng hỏi, "Có phải không hợp khẩu vị không?"

Điền Nguyên Vũ lắc đầu, cười với y, "Anh đừng căng thẳng như vậy, em chỉ đột nhiên không muốn ăn thôi, dạ dày hơi quặn lên."

Vừa nghe cậu nói vậy, Kim Mẫn Khuê lại càng lo, y vươn tay nhẹ nhàng xoa bụng cậu, cao thấp xoa xoa, "Có phải tên nhóc kia nghịch ngợm rồi không?"

Bánh Bao nghiêng đầu, cũng vươn móng thịt sờ sờ bụng Điền Nguyên Vũ, nhóc bĩu môi lẩm bẩm, "Cha, bánh bao nhỏ không cho cha ăn cơm phải không, chờ đến khi nó ra Bánh Bao sẽ giúp cha oánh nó!"

Điền Nguyên Vũ bật cười nhéo cái miệng đang chu lên của nhóc, mắng, "Nói lung tung!"

Bánh Bao lầu bầu hai tiếng, ngồi trở lại tiếp tục dẩu môi ăn cơm.

Hồng Trí Tú cười gắp một miếng thịt bò đút vào miệng, thấy nhóc chu môi thực sự là rất đáng yêu, liền vươn qua chụt một cái, dùng sức thơm lên mặt nhóc.

Bánh Bao ghét bỏ lau mặt, "Chú trẻ chẳng lau miệng gì cả, toàn mỡ là mỡ này ~"

Điền Nguyên Vũ lắc đầu cười lau mặt cho nhóc, sau đó trừng Hồng Trí Tú đang cười tít cả mắt một cái. Tên này còn trẻ con hơn nhóc kia, đúng là quá trẻ con!

Hồng Trí Tú ăn no, dạo này hắn chẳng thiết ăn uống gì, tựa vào ghế ợ một cái, nói, "Anh hai, em về thu xếp một chút, tối sẽ chuyển qua."

Triệu Văn Hạo thấy Hồng Trí Tú định đi, cũng không muốn ở đây một mình, hắn đứng lên, nói với Kim Mẫn Khuê, "Sếp, tôi cũng về trước."

Kim Mẫn Khuê gật đầu, suy nghĩ rồi nói, "Để năm sau."

Triệu Văn Hạo đã theo y một thời gian, cho nên hắn rất hiểu ý tứ trong câu nói ngắn gọn này của Kim Mẫn Khuê, lập tức vui mừng cong mày, dùng sức gật đầu cam đoan, "Sếp, tôi nhất định sẽ cố gắng!"

Kim Mẫn Khuê khoát tay, ý bảo, cút đi.

Hồng Trí Tú vẫy tay với Bánh Bao, lại hướng về phía Điền Nguyên Vũ hô lên một câu, "Chị dâu, buổi tối gặp nghen ~" Hô xong, hắn nhanh chân bỏ chạy, ầm một tiếng, cánh cửa vừa đóng bị Điền Nguyên Vũ ném đũa thẳng tới.

Kim Mẫn Khuê cười nhìn cậu, lắc đầu nói, "Tức giận với nó làm chi." Nói xong y tiếp tục cúi đầu ăn cơm, chốc nữa y còn phải về họp, đi ra mấy giờ khiến công tác chậm trễ, chiều lại bận bịu hơn rồi.

Điền Nguyên Vũ hừ một tiếng, nâng tay gắp đồ ăn cho hai bố con.

Trước cửa chính tổng công ty tập đoàn Kim thị, Kim Mẫn Khuê ném chìa khóa cho bảo vệ, trước mở cửa sau để Bánh Bao tự xuống, sau mở cửa phó lái, cúi người đỡ Điền Nguyên Vũ xuống xe, làm cho toàn bộ nhân viên tới lui tập đoàn Kim thị đều há hốc mồm trợn to mắt, may mà bọn họ đã được huấn luyện ít nhiều, nếu không nhất định sẽ sợ hãi kêu ra tiếng.

Khúc Tân trùng hợp mới cùng Tôn Dương ăn cơm xong đang quay về công ty, vừa vặn thấy một màn ấm áp như vậy, cô nhanh chân tiến lại gần, cúi người, thần sắc còn siêu nghiêm túc hô, "Bà chủ!"

Một đám người ngơ ra đột nhiên như bị bom nổ tỉnh, lập tức thẳng người, hướng về phía Điền Nguyên Vũ, tập thể khom lưng, sau đó đều tăm tắp mà hô lên một câu, "Xin chào bà chủ!"

Đợi đến khi hô xong rồi, không ít người mới có phản ứng, xưng hô như thế không đúng a, người ta là một người đàn ông, dù sao cũng không nên gọi là bà chủ chứ nhể!

Điền Nguyên Vũ xấu hổ sắp chết tới nơi, thực hận không thể chui vào trong xe lần nữa!

Bánh bao nhỏ Điền Trạch Vũ trái lại cực kì khoái chí, ừm, không tồi, mấy người này được bố dạy dỗ tốt lắm!

Kim Mẫn Khuê lần đầu lộ ra tươi cười trước mặt công chúng, vung tay với bọn họ, ý tứ là, nên làm gì thì đi làm đi!

Y cúi đầu nhìn bảo bối đến lỗ tai cũng đỏ rực lên, không khỏi sáp lại gần, lưu manh vô độ nói, "Bảo bối, em liền theo anh đi thôi!"

Bánh Bao ở bên cạnh che miệng cười, hớ hớ, bố đẹp trai quá, quá đẹp trai!

Điền Nguyên Vũ giật giật khóe miệng, ngẩng đầu hung hăng trừng nam nhân, hất tay y ra, tự mình đi vào cửa.

Y không sợ mất mặt, nhưng mình không thèm cùng y mất mặt chung đâu! Hừ.

Tới văn phòng Kim Mẫn Khuê, Điền Nguyên Vũ lười biếng ngồi xuống sofa, cậu thấy mỏi thắt lưng quá, mang thai bốn tháng, bụng càng ngày càng lớn, hôm đó Giang Võ đến kiểm tra đã nói, cậu cần đi lại nhiều, nếu không đợi mấy tháng nữa sẽ càng không quen.

Thở dài, cậu vẫy vẫy Bánh Bao, nói, "Bánh Bao, đến đây, đỡ cha đi bộ."

Bánh Bao thịt gật đầu lại gần, vươn móng nhỏ, nghiêm túc bài bản nâng Điền Nguyên Vũ dậy, đừng nhìn nhóc nhỏ con thế, nhưng một thân đầy thịt kia cũng không phải chỉ làm cảnh đâu, khỏe phết đó!

Kim Mẫn Khuê nhìn theo hai cha con đang chậm rãi đi lại trong phòng, vừa lòng nở nụ cười, hai bảo bối đều ở dưới tầm mắt của y khiến y rất thoải mái, an tâm.

Y lấy văn kiện để trên bàn, lật xem, sau đó nhíu mày, gọi điện thoại nội tuyến, "Gọi Tôn Dương."

Khúc Tân nhanh nhẹn gọi Tôn Dương, nghe khẩu khí của sếp, hình như là tâm tình không tốt.

Lúc Tôn Dương gõ cửa bước vào liền thấy Điền Nguyên Vũ một tay chống thắt lưng, một tay nắm hai tay nâng lên Bánh Bao thịt, chậm rãi đi bộ ở bên cạnh.

Hắn ho nhẹ một tiếng, đi đến bàn làm việc của Kim Mẫn Khuê, hỏi, "Sếp ngài tìm tôi có việc?"

Kim Mẫn Khuê ném tập văn kiện vừa xem tới trước mặt hắn, nhướn mày ý bảo hắn tự mình xem.

Tôn Dương khó hiểu, đây là báo cáo tổng kết cuối năm, có chỗ nào nhầm lẫn rồi?

Hắn lấy ra xem một chút, vẫn không phát hiện ra, khó hiểu nhìn về phía nam nhân.

Có Điền Nguyên Vũ và Bánh Bao ở đây, nam nhân dù có cáu giận cũng sẽ không thể hiện trước mặt bảo bối, vươn tay đoạt lấy văn kiện, lật ngược lại đến trang thứ hai, dùng bút máy khoanh tròn hai chỗ, lại bộp một tiếng ném xuống.

Tôn Dương chớp mắt mấy cái, mở ra nhìn, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, trán cũng rịn mồ hôi.

"....Sếp, tôi sẽ lập tức sửa chửa." Sai lầm cấp thấp như vậy cũng phạm phải, Tôn Dương khẽ run lên.

Hắn viết nhầm 386,724,953 thành 386,724.953.

Kim Mẫn Khuê lạnh lùng quét qua hắn một cái, cúi đầu tiếp tục xem báo cáo của bộ phận khác.

Tôn Dương cầm văn kiện bước ra ngoài, Khúc Tân tiến đến, hỏi, "Thế nào?" Vừa rồi cô ở ngoài nghe lén, không có âm thanh kì quái gì, chắc là không phải lo.

Tôn Dương lau mồ hôi lạnh, thở dài, "Tiểu thiếu gia và bà chủ đúng là phúc tinh của tôi, tôi viết nhầm con số thống kê, nếu là trước kia, sếp sẽ mắng chết tôi mất."

Khúc Tân vỗ vai hắn, "Đương nhiên rồi, tiểu thiếu gia đáng yêu biết bao nhiêu, hệt như Tiểu Đồng Tử, anh mau trở về sửa lại đi."

Tôn Dương gật đầu, khỏi cần chờ thang máy, trực tiếp chạy xuống bằng thang bộ, vội quá mà!

Điền Nguyên Vũ vòng vòng mấy lần, thấy hơi mệt, hô hấp cũng nặng nề hơn, cậu dừng bước, cúi đầu nhìn Bánh Bao, thấy nhóc mặt ửng hồng, trán thấm ướt mồ hôi, không khỏi cười nói, "Được rồi, cảm ơn Bánh Bao giúp cha tản bộ."

Bánh Bao thịt phồng má, vẻ mặt nghiêm túc cực kì, bình thường nhóc chạy tới chạy lui đều không vấn đề gì, nhưng giờ thì không được, chỉ sợ mình không cẩn thận làm cha ngã, còn phải đi theo bước chân của cha, thần kinh khẩn trương cao độ, nếu không đã không chảy mồ hôi như thế.

Đỡ Điền Nguyên Vũ ngồi xuống, Bánh Bao dùng chất giọng non nớt ngọt ngọt trang hỏi, "Cha có muốn uống nước không ạ?" Giờ bố đang bận, nhóc là tiểu nam tử hán, phải đảm nhận trách nhiệm chăm sóc cha.

Điền Nguyên Vũ cười gật đầu, "Vậy phiền Bánh Bao rồi."

Bánh Bao dứt khoát đáp, "Không phiền ạ!" Nhóc lắc lắc mông thịt đẩy cửa văn phòng, nói với Khúc Tân bên ngoài, "Chị Tân ơi, phiền chị lấy cho cha em một ly nước ấm, còn em muốn uống nước chanh, ừm...còn nữa, cho bố em một tách cà phê, cảm ơn chị nhé ~~"

Khúc Tân bị giọng nói non nớt, mềm nhẹ như chứa đường của Bánh Bao gọi, tim như nhũn ra, lập tức đứng lên phục vụ nhóc, tiểu thiếu gia thật đáng yêu! Siêu siêu đáng yêu!

Từ chối ý định tiến vào của Khúc Tân, Bánh Bao nhận lấy khay, tuy rằng ở trên có ba ly đồ uống, nhưng Bánh Bao vẫn rất vững vàng bưng vào văn phòng.

"Cha, uống nước đi." Đặt khay xuống bàn trà, Bánh Bao bưng ly nước đưa cho Điền Nguyên Vũ, mắt to long lanh, trong đó toàn bộ đều là tự hào hớn hở chờ được khen.

Điền Nguyên Vũ cũng nể tình, vươn qua hôn lên cái trán no đủ của Bánh Bao, nhẹ giọng nói, "Con cha lớn rồi, ngoan lắm."

O(n_n)O được khen à nha ~ Bánh Bao đắc chí, bưng tách cà phê nóng đến chỗ Kim Mẫn Khuê, kiễng mũi chân, đặt cà phê lên bàn làm việc, ngửa đầu cười với nam nhân đang nhìn mình, "Bố uống cà phê ạ."

Kim Mẫn Khuê một tay ôm nhóc ngồi lên bàn làm việc, nhéo nhéo hai chân vù thịt của nhóc, cười nói, "Bánh Bao ngoan lắm."

Điền Nguyên Vũ lắc đầu, "Mau thả Bánh Bao xuống, đừng để con...." Lời còn chưa dứt, sắc mặt cậu đã biến đổi.

Kim Mẫn Khuê nghi hoặc nhìn cậu, "Sao vậy?"

Điền Nguyên Vũ cười có chút cổ quái, chỉ chỉ bụng, chớp mắt mấy cái, "Nó đá em một cái." Nói xong, lại đổi sắc mặt.

Hai bố con đều kinh ngạc trợn mắt, nam nhân bế Bánh Bao lên, đi tới.

Y kinh hỉ nói, "Nó đá em sao?"

Điền Nguyên Vũ buồn cười nhìn nam nhân, gật đầu.

Kim Mẫn Khuê vươn bàn tay to hơi run run, đây không phải là lo sợ, mà trăm phần trăm là quá kích động.

Y đặt tay lên bụng Điền Nguyên Vũ, không phản ứng...

Điền Nguyên Vũ bật cười nói, "Anh đừng thần kinh thế được không, hồi trước Bánh Bao trong bụng em cứ như muốn tạo phản, ngày nào cũng nghịch ngợm không yên, tên nhóc này như vậy là hiền đó." Bốn tháng là có thể cảm giác được thai máy, nhưng cũng chỉ là dao động rất nhỏ, nam nhân giờ muốn kiểm tra, chỉ sợ còn hơi khó.

Kim Mẫn Khuê có chút thất vọng, y còn định câu thông với bánh bao nhỏ chút chứ.

Bánh Bao chớp chớp mắt, ngại ngùng thẹn thùng, lúc ấy nhóc quả là gây sức ép không ít.

Ba người còn đang ngồi chờ bánh bao nhỏ đạp bụng cha nhóc cái nữa, Khúc Tân gõ cửa.

"Sếp, có Sở tiểu thư nói đến tìm ngài có chuyện muốn nói." Khúc Tân đã từng gặp qua Sở Tây Tây này, hơn nữa còn biết rõ cô ta có quan hệ với sếp nhà mình, nói xong, còn có chút lo lắng đưa mắt nhìn Điền Nguyên Vũ.

Điền Nguyên Vũ mỉm cười với cô, tỏ vẻ không liên quan gì đến mình.

Kim Mẫn Khuê trầm mặt, nói, "Cho cô ta vào."

Khúc Tân gật đầu đi ra ngoài, Sở Tây Tây bước vào.

Lúc thấy Bánh Bao và Điền Nguyên Vũ cô ta sửng sốt thấy rõ, khuôn mặt tươi cười hấp dẫn nguyên bản chợt có vẻ vặn vẹo.

"Kim tiên sinh, tôi muốn bàn với ngài một vụ làm ăn lớn, có thể mời người ngoài ra không ?"

Kim Mẫn Khuê ngồi xuống bên cạnh Điền Nguyên Vũ, một tay vòng trọn quanh thắt lưng cậu, một tay vỗ về bụng cậu, lạnh như băng nhìn Sở Tây Tây, nói ra ba chữ, "Vợ của tôi."

Bánh Bao còn kém vỗ tay trầm trồ khen ngợi, ngao ô, bố càng ngày càng đẹp trai!

[Chuyển ver | Meanie] Cục cưng nhà ai Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ