Chương 67: Bố! Bố thật đáng thương

286 25 11
                                    

Bánh bao nhỏ Điền Trạch Vũ ngửa đầu, biểu tình trên mặt có chút căng thẳng.

"Bánh Bao, em nhìn gì thế?" Cảnh Hoán khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn, Bánh Bao đã ngửa đầu được một lúc rồi.

Bánh Bao vẻ mặt buồn rười rượi, "Em muốn hắt xì." Nhóc thấy mũi cứ ngưa ngứa, rất khó chịu.

Hắt xì cần phải ngửa đầu sao?

Bánh Bao bĩu môi, quay đầu nhìn người ngồi bên cạnh tay thì cầm báo mà mắt lại liếc sang phía mình, chớp mắt mấy cái, kêu lên, "Ông nội, Bánh Bao muốn hắt xì."

Tay ông cụ run lên, "Hắt xì? Thế hắt đi, nhìn mặt trời mà hắt."

Bánh Bao liếc xéo, "Ánh nắng làm mắt đau lắm." Không phải vừa nãy nhóc đã nhìn lâu lắm rồi hay sao! Đến cổ cũng khó chịu luôn!

Ông cụ nhún vai, "Không có cách nào, chịu chút rồi hết thôi à."

Bánh Bao nhăn mũi, ngứa quá đi mất!

Đúng lúc này Điền Nguyên Vũ từ trên lầu đi xuống, liếc mắt đã biết là dáng vẻ mới tỉnh ngủ dậy.

"Cha~" Chân nhỏ lạch bạch, Bánh Bao chạy tới chỗ cậu, ôm chân cậu ngẩng đầu lên nhìn, oán giận, "Cha đã mấy hôm không nấu cơm cho Bánh Bao rồi đó, lại còn ngủ nướng nữa." ╭(╯^╰)╮

Điền Nguyên Vũ nắn nắn cái môi đang chu ra của Bánh Bao, nắm lấy móng thịt của nhóc chậm rãi dắt đi, "Gần đây cha hơi mệt." Thật ra là cái tên lưu manh đáng chết kia mỗi ngày đều ném mình lên giường lăn qua lộn lại gây sức ép mấy lần, cậu sắp sửa bị y đè chết rồi.

Kim Khải đảo mắt, nói với cậu, "Gọi bác sĩ tới xem sao, không khéo lại bị bệnh gì." Kỳ thật ông muốn hỏi là lẽ nào lại mang thai rồi? Nhưng mà đang có mặt Bánh Bao ở đây, ông không tiện mở miệng.

Bánh Bao ngửa mặt nhìn Điền Nguyên Vũ, đi đến sofa kéo cậu ngồi xuống xong, khẩn trương nói, "Để chú Giang tới xem cho cha nha."

Điền Nguyên Vũ gật đầu, "Biết rồi, bố con đã gọi điện cho chú ấy, nói là buổi tối sẽ đến."

Kim Khải nói thầm, "Tốt nhất là mang thai, sinh thêm cho nhà họ Kim một tên nhóc bụ bẫm béo mập." Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng rất cao, nét mặt già nua lộ rõ vẻ hoan hỉ.

Điền Nguyên Vũ không nghe thấy, nhưng Bánh Bao thì có, nhóc bĩu môi, nhóc muốn em gái cơ, nhà họ Kim toàn là đàn ông, điển hình của việc dương khí quá mạnh.

"Cha, Bánh Bao muốn hắt xì." Mũi không thoải mái khiến Bánh Bao nhăn mặt, sáng sớm nhóc đã bị trận hắt xì này tra tấn khổ sở muốn chết!

Điền Nguyên Vũ ôm Bánh Bao vào lòng, cho nhóc ngẩng đầu ngồi lên đùi mình, vươn tay xoa xoa mũi nhóc, sau đó lại nhéo nhéo chóp mũi nho nhỏ, lặp lại ba lần, Bánh Bao mới ngửa mặt hắt xì ra được.

"Hắt ~~~ xì ~~~" Hắt xì mấy cái xong, Bánh Bao thoải mái khoan khoái.

"Cha xoa xoa vẫn là thoải mái nhất, con vừa rồi xoa đau ơi là đau!" Nghiêng thân bổ nhào về phía cậu, nhóc chụt một cái lên mặt cha.

Thôi Cảnh Hoán nhìn thấy, không đồng ý nghiêng đầu, "Thói quen này của Bánh Bao phải sửa đi."

Bánh Bao bĩu môi, còn mít mới sửa!

Điền Nguyên Vũ cũng gật đầu, lại nắn nắn cái miệng chu ra của nhóc, "Về sau lớn rồi chẳng lẽ còn phải để cha xoa mũi giúp con hắt xì?"

"Đương nhiên rồi, cha vẫn phải xoa cho con." Chu miệng, Bánh Bao ngẩng đầu nói.

Vươn tay điểm chóp mũi nhóc, Điền Nguyên Vũ cười nói, "Học ai cách không thèm không nói lý như vậy."

"Học bố ạ!" Nói hết sức đúng lý hợp tình.

Điền Nguyên Vũ giật giật khóe miệng, bất đắc dĩ nhìn Bánh Bao, trừng mắt, "Con không học ở bố cái khác được à?" Nói xong chính bản thân cũng cảm thấy không ổn, hình như nam nhân chả có cái ưu điểm gì sất, một thân đầy khuyết điểm, tự cao, tùy hứng, bá đạo, ngang ngược không thể nói lý, hành động thì thô lỗ, không biết tiết chế!

"Thôi quên đi, đừng học gì của bố con cả." Nếu dạy con thành một người có cái tính như thế, cậu sẽ buồn bực chết mất.

Bánh Bao bĩu môi, bố nhóc có gì không tốt chứ, thương cha nhiều biết bao nhiêu, nhìn coi bố mỗi ngày thương yêu cha thế nào, cha còn không buồn rời giường nữa cơ mà.

Kim Khải cũng không ủng hộ bĩu môi, khỏi cần nói, biểu tình của hai ông cháu nhà này hết sức thống nhất, "Mẫn Khuê ngay thẳng nhất đó!" Lời này ngay cả lão quản gia bên cạnh nghe xong cũng thấy điêu.

Điền Nguyên Vũ nhướn một bên mày nhìn ông cụ, mấy ngày nay ở chung cậu đã nhìn thấu bản chất của ông rồi, chính là bề ngoài khí phách bên trong nhão nhoét, hơn nữa khi đối diện với Kim Mẫn Khuê, chậc chậc, cứ như chuột thấy mèo, ôm đuôi chạy té khói.

Cậu thản nhiên mở miệng, "Giờ anh ấy không ngay thẳng cũng không được."

Ông cụ chớp mắt mấy cái, nhớ tới quá khứ của thằng con thứ hai, đúng là rất huy hoàng. Được rồi, con dâu thứ của ông nói chuẩn lắm, giờ thằng con nó không ngay thẳng không được, ngay cả ông cũng biết, con của ông mà dám làm loạn, vợ nó sẽ lập tức dẫn cụ ông ra ngoài liền!

"Khụ, Nguyên Vũ à, mấy ngày nay thân thể con không thoải mái thì ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng làm gì thêm mệt." Buổi tối ông là hay nghe thấy vài động tĩnh truyền ra từ phòng thằng con thứ lắm, ai u, ông đỏ mặt rồi đây này.

Điền Nguyên Vũ gật đầu, "Con đã nói cùng giáo sư rồi, quyết định tìm công việc thực tập trước đã, giáo sư cũng đã đồng ý." Tình huống của cậu đặc biệt, cho nên trường học rất chiếu cố cậu.

Kim Khải cầm tách trà, khó hiểu nhìn cậu, "Thực tập? Đi đâu?"

Điền Nguyên Vũ vươn tay cầm hạt dẻ được đặt trên bàn, bóc cho hai nhóc con đang ngồi chơi cờ nhảy ở một góc ăn, Bánh Bao thích ăn hạt dẻ sao đường, nhóc không thích ăn loại hạt dẻ sao đường đã bóc sẵn vỏ, thế nên mấy loại hạt dẻ bóc sẵn vỏ sao đường bán ngoài đường nhóc đều không thèm ăn, đã thế lại còn lười bóc vỏ, mỗi lần đều phải để cha nhóc bóc xong bỏ vào miệng cho mới chịu.

Bóc mấy miếng đút cho hai nhóc kia xong, Điền Nguyên Vũ mới trả lời Kim Khải, "Còn chưa nghĩ ra ạ, con học chuyên ngành tiếng Pháp, hiện tại có một vài công ty tuyển dụng phiên dịch, con định đến đó xem sao."

Kim Khải không vừa lòng lắm, xụ mặt nói, "Công ty nhà mình lớn như vầy, chẳng lẽ không có chỗ cho con? Có khả năng sao còn muốn đi phục vụ cho người ngoài chứ!"

Điền Nguyên Vũ sửng sốt, vừa cúi đầu bóc hạt dẻ vừa nghĩ, lời ông cụ nói cũng khá đúng.

Bánh Bao thấy cha cúi đầu, cảm xúc hình như trầm xuống, nhóc không khỏi quay đầu về phía Kim Khải, cả giận nói, "Cha muốn tự lực cánh sinh, không cần ông quản nhiều như thế!"

Lời nói của nhóc kia hết sức sắc bén, Điền Nguyên Vũ ngẩng đầu nhìn con, thấy nhóc còn thở phì phò trừng ông cụ, lập tức ôm nhóc vào lòng, cúi đầu nói, "Sao có thể nói chuyện với ông nội như vậy, cha dạy con thế nào!" Nói xong còn vỗ lên mông Bánh Bao.

Bánh Bao ủy khuất bĩu môi, chớp mắt to nhìn cha, trong mắt long lanh ánh nước như sắp khóc, nhóc cảm thấy cha không yêu mình nữa, vì cái lão xấu xa này mà cha đánh mông nhóc.

Điền Nguyên Vũ thấy nhóc muốn khóc, trừng mắt, "Không được khóc!"

Mím môi, Bánh Bao hít hít nước mũi, nghe lời không dám khóc.

Thôi Cảnh Hoán chỉ có thể lo lắng suông, nhóc biết ngữ khí của Bánh Bao có hơi quá đáng, nhưng không thể đánh em ấy như thế được.

"Chú Điền...."

"Cảnh Hoán không được nói vào." Cậu cúi đầu nhìn con, "Mau xin lỗi ông nội, cha dạy con cái gì con đều quên hết rồi phải không?" Thằng nhóc thối này càng lúc càng bướng bỉnh, nếu không dạy dỗ sẽ trở nên không ngoan.

Bánh Bao dẩu môi không nói gì, cúi đầu xoắn ngón tay.

Điền Nguyên Vũ vươn tay đặt nhóc đứng xuống đất, nhàn nhạt nói, "Ngẩng đầu nhìn cha."

Bánh Bao mắt to đen bóng nhìn cha, ủy khuất cực kì.

Kim Khải cũng chỉ có thể lo lắng suông, ông thực sự không cảm thấy ngữ khí nói chuyện của Bánh Bao có gì không phải, bởi vốn dĩ, ở đáy lòng ông cụ, vị này là cụ của ông, giáo huấn ông một hai câu cũng là bình thường. Cho nên thấy hành động của Điền Nguyên Vũ, ông ở bên cạnh có chút ngồi không yên. Ông há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại bị lão quản gia ngăn cản, ông quay đầu khó hiểu nhìn lão quản gia, thấy ông ấy lắc đầu ý bảo ông đừng xen mồm vào, cũng đành ngồi yên theo dõi.

Nghiêm Võ thì lại đồng ý với hành động của Điền Nguyên Vũ, kia là đứa nhỏ cậu sinh ra, mặc kệ nhóc có là cụ hay lão thái thái gì gì đó, đều không có ý nghĩa gì với người ta hết. Con làm sai đương nhiên phải dạy dỗ, ông làm ông nội sao lại định quấy rối thế.

"Bánh Bao, cha dạy con thế nào, phải nói chuyện với trưởng bối ra sao?" Điền Nguyên Vũ trên mặt không có biểu tình gì, mỗi khi cậu mang dáng vẻ thản nhiên không chút thay đổi như vậy đều khiến Bánh Bao trong lòng run run.

Bánh Bao nhéo nhéo thịt ở eo nhỏ, khụ, nếu nhóc thực sự có cái gọi là eo.

Nhóc nói, "Phải kính trọng trưởng bối, không được trừng mắt với trưởng bối, cũng không được cướp lời của trưởng bối, không được hô to gọi nhỏ với trưởng bối." Nói xong nhóc nhìn cha, dẩu môi, "Nhưng mà ông nội mắng cha!"

Điền Nguyên Vũ nâng tay nhéo mặt nhóc, "Ông nội là trưởng bối, cha sai chuyện gì bị ông mắng là chuyện nên làm, nhưng con thì không được phép quát ông nội, biết chưa?"

Bánh Bao ủy ủy khuất khuất gật đầu, được rồi, nhóc là vãn bối, nhóc là trẻ con.

Nhóc quay đầu nói với ông cụ, "Ông nội, Bánh Bao sai rồi, Bánh Bao xin lỗi ông." Nhóc nhịn!

Kim Khải lập tức xua tay, "Không sao, không sao, Nguyên Vũ à, Bánh Bao còn nhỏ, con đừng nói nó." Ai biết cụ ông có mang thù hay không, nhỡ về sau lại tính kế ông thì ông biết làm thế nào giờ.

Điền Nguyên Vũ quay đầu nhìn ông cụ, "Bác không thể chiều nó như vậy được, trẻ nhỏ là phải dạy dỗ." Nói xong lại nhìn Bánh Bao, nghiêm túc nói, "Còn để cha nghe thấy con nói chuyện với ông nội như thế, cha sẽ đánh mông con."

Bánh Bao theo phản xạ dùng hai móng thịt bảo vệ mông, chu môi nói, "Con biết rồi ạ." Cha đánh đòn tuy không đau, nhưng mất mặt quá trời.

Thôi Cảnh Hoán nhanh chân vươn tay kéo Bánh Bao ôm vào ngực, ngẩng đầu nhìn Điền Nguyên Vũ, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói, "Chú Điền, chú yên tâm, con sẽ trông chừng Bánh Bao." Bị đánh đòn sẽ đau lắm, tuy rằng nhóc chưa bị đánh bao giờ, nhưng Bánh Bao nhiều thịt như thế, bị đánh một cái nhất định sẽ rất đau.

Điền Nguyên Vũ gật đầu, nói với Kim Khải, "Chuyện bác nói con sẽ cẩn thận cân nhắc, chờ Mẫn Khuê về con thử nói chuyện với anh ấy xem thế nào."

Kim Khải hết sức vừa lòng với câu trả lời của cậu, trong lòng ông cụ tuy không hi vọng Điền Nguyên Vũ ra ngoài làm việc cho lắm, nhưng người ta dù sao cũng là một người đàn ông, đâu thể nào muốn ở nhà làm chủ gia đình được.

"Lão gia, ngài lên lầu nghỉ ngơi đi, khi nào đến cơm tối tôi sẽ gọi ngài." Nghiêm Võ nói với ông cụ, mấy ngày nay ông cụ cứ hưng phấn quá mức, đến tối toàn bị mất ngủ.

Kim Khải không phản đối, đứng dậy lên lầu.

Điền Nguyên Vũ thấy ông cụ lên lầu thì xoay người đi vào phòng bếp, vừa rồi cậu đã nói với đầu bếp, buổi tối cậu muốn làm một ít bánh tart trái cây cho hai nhóc con cộng thêm hai vị đại gia ra ngoài kiếm tiền kia....

Kim Mẫn Khuê đi làm về tiện đường qua phòng khám đón Giang Võ, lúc ấy cảm giác của Giang Võ cứ như trúng giải thưởng trị giá năm trăm vạn, ngốc hề hề cười suốt cả đường đi.

Có thể ăn ké cơm, đây mới là chuyện khiến hắn vui nhất.

Lúc đến cơm tối, ông cụ nhíu mày nhìn Thôi Thắng Triệt.

"Con là chạy về từ khe núi nào đây? Sao lại trở nên lôi thôi thế này" Kỳ thật Thôi Thắng Triệt không có biến hóa gì quá lớn, chỉ là râu mấy ngày không cạo sạch, khiến gã mang chút vẻ u buồn tang thương. Hơn nữa gã lớn lên rất đẹp trai, bây giờ khoác thêm cái lớp da này vào, chậc chậc, không biết chết mê chết mệt bao nhiêu cô rồi.

Thôi Thắng Triệt không nhìn cha gã, nâng đũa gắp một miếng thức ăn cho con, "Mệt mỏi." Mấy ngày nay gã buồn phiền hết sức, ngoại trừ văn phòng không muốn đi bất cứ đâu. Nếu không lấy công việc gây mê chính mình, không chừng gã lại không kiểm soát được bản thân, chạy đi tìm Doãn Chính Hàn.

Kim Mẫn Khuê nhét thịt bò đầy miệng, quay đầu nhìn anh y, "Nghỉ đi." Gần đây anh y đảm nhận lượng công việc có chút quá mức, hôm nay thừa dịp ông cụ hỏi, y cũng nhắc nhở.

"Khỏi, anh cơm nước xong ngủ một lát là ổn." Thôi Thắng Triệt lắc đầu cự tuyệt, nhưng thực sự gã ngủ cũng không được ngon, mỗi khi nhắm mắt lại liền thấy bóng dáng Doãn Chính Hàn.

Điền Nguyên Vũ ở cạnh kéo kéo áo Kim Mẫn Khuê còn muốn nói thêm gì nữa, lắc đầu, nhẹ giọng nói, "Chính Hàn tạm nghỉ học, có thể là hai người bọn họ xảy ra vấn đề." Hôm trước đến lớp thì gặp Doãn Chính Hàn đang làm thủ tục xin nghỉ, thoạt nhìn hắn thật khiến người ta lo lắng.

Thôi Thắng Triệt nghe thấy lời Điền Nguyên Vũ nói, tay gắp đồ ăn ngừng lại một chút, sau đó lại như không có việc gì cúi đầu ăn cơm, mỗi tội ánh mắt nhìn cơm trắng trong bát có hơi hung ác.

Kim Mẫn Khuê nheo mắt nhìn anh y, cười lạnh một tiếng, "Tự chuốc lấy." Lúc trước y đã khuyên anh mình, với tính tình của Doãn Chính Hàn, nếu hắn tìm đến ổng thì thể nào cũng có ý định nghiêm túc dài lâu, nhưng ổng lại không nghe, giờ hối hận rồi phải không? Đáng đời.

Giang Võ ở một bên cúi đầu ăn cơm, nhìn không chớp mắt, nhưng thỉnh thoảng lông mày lại nhướn lên một chút thể hiện giờ phút này hắn đang ham hố hóng chuyện đến cỡ nào, ái chà, hóa ra giữa đại thiếu gia nhà họ Kim và tiểu thiếu gia nhà họ Doãn là loại quan hệ này.

Cơm nước xong, một đám người ngồi ở sofa, Bánh Bao và Cảnh Hoán mỗi nhóc cầm một miếng bánh tart trái cây, khoái chí ăn đến trên mặt cũng dính kem bơ.

Điền Nguyên Vũ lấy khăn tay lau miệng cho hai nhóc, cười nói, "Hai tên ham ăn này."

Bánh Bao ăn hết sức vui vẻ, cười tít cả mắt, "Cha, cái này ngon quá."

Cảnh Hoán gật đầu phụ họa, món này không quá ngọt, nhóc thích thiệt là thích.

Kim Mẫn Khuê tâm ngứa ngáy sán lại gần, bình thường vốn dĩ y không ăn đồ ngọt, nhưng nhìn hai đứa kia ăn mà mặt mày hớn hở, đến cả cha già của y cũng cầm một miếng lên ăn, tự dưng thấy thèm thèm, "Ngon lắm à?"

Bánh Bao gật đầu, chớp mắt, đề phòng như sợ bị bố cướp mất, cọ cọ người Cảnh Hoán.

Nam nhân nhướn mày, thử cắn một miếng, miệng chóp chép, gật đầu, "Ngon lắm." Bảo bối tay nghề tốt, y cũng muốn ăn.

Quay đầu nhìn Điền Nguyên Vũ, nhướn mày ý bảo cậu cũng lấy cho mình một miếng.

Điền Nguyên Vũ dở khóc dở cười, cắt một miếng bánh đưa cho y, "Người lớn rồi còn tranh với hai đứa trẻ con."

Vươn tay tiếp nhận, y cắn hai miếng liền xong, lau lau mồm, "Em tay nghề tốt lắm." Nói xong còn sán lại hôn lên má cậu.

Điền Nguyên Vũ đỏ mặt đẩy y, người này càng ngày càng bám dính, bây giờ cứ có cơ hội là lại sán tới ôm một cái hôn một cái hoài.

Giang Võ ở một bên thở dài, hắn thật không ngờ tới Kim Mẫn Khuê lại biến thành như vầy, xem ra Điền Nguyên Vũ quả là có bản lĩnh dạy chồng.

"Lại đây để tôi bắt mạch cho cậu." Hắn vươn tay nói với Điền Nguyên Vũ.

Điền Nguyên Vũ ngồi xuống bên cạnh hắn, vươn tay trái.

Giang Võ cẩn thận xem mạch, sau đó sắc mặt cổ quái nhìn Kim Mẫn Khuê, lại nhìn sang Điền Nguyên Vũ.

Kim Mẫn Khuê khẩn trương nhìn hắn, "Có chuyện?"

Giang Võ đưa mắt liếc qua hai nhóc chỉ lo ăn kia, thấp giọng nói, "Anh cũng thật quá không biết tiết chế! Thân thể cậu ấy vừa mới chuyển tốt chút!"

Nam nhân sửng sốt, khó hiểu nghiêng đầu nhìn bảo bối đang đỏ bừng mặt, "Nói rõ ràng."

Giang Võ thở dài, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói, "Lúc trước thân thể cậu ấy hư nhược suy tổn lợi hại, tuy dạo này đã bổ thêm một chút, nhưng mỗi ngày anh đều gây sức ép với cậu ấy, nguyên khí vất vả lắm mới bù vào được lại mất hết sạch, không phải tôi đã nói với anh rồi sao, thân thể cậu ấy không thể chịu nổi nhu cầu kia của anh đâu, phải biết cấm dục thích hợp!"

Vui, tiếng nói chuyện của Giang Võ càng lúc càng lớn, ngay cả hai đứa nhóc đang cúi đầu điên cuồng ăn cũng nghe thấy, huống chi là Kim Khải và Nghiêm Võ.

Kim Mẫn Khuê bất mãn nhíu mày, "Cậu nói có thể ngừng uống thuốc rồi." Đã ngừng uống thuốc vậy thì thân thể đương nhiên phải tốt rồi chứ.

"Là thuốc có ba phần độc! Tôi không phải đã nói làm đồ ăn bổ dưỡng cho cậu ấy sao! Cho dù cậu ấy có tốt lại hoàn toàn cũng không thể chịu nổi anh mỗi ngày đè nặng hiểu không!" Hắn rống giận, đây là không tôn trọng người bệnh của hắn! Hơn nữa người bệnh của hắn còn là một mĩ nhân!

"Cấm dục một tháng!" Không nhìn ánh mắt sắp phun lửa của Kim Mẫn Khuê, Giang Võ nghiêm túc hạ lệnh.

Điền Nguyên Vũ gật gù đồng ý, gần đây nam nhân toàn quá mức, nhưng bản thân cậu lại không có khả năng phản kháng, chỉ có thể mỗi lần đều bị áp bức!

Kim Mẫn Khuê không có biện pháp, còn tưởng lại có thêm một bánh bao nhỏ, đáng tiếc....

Bánh Bao ở một bên lắc đầu, bất đắc dĩ nói với Cảnh Hoán, "Anh, bố đáng thương nhỉ!"

Cảnh Hoán cũng phối hợp gật đầu, "Chú hai thật đáng thương."

"...." Điền Nguyên Vũ thật muốn tìm một cái lỗ mà chui vào, hai đứa nhỏ này đang nói cái gì đây!

[Chuyển ver | Meanie] Cục cưng nhà ai Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ