Chương 97: Phải xưng hô là gì đây

262 21 0
                                    

Tin tức Doãn Chính Hàn mang thai ngay trong buổi tối cùng ngày đã được quản gia Tào gọi một cú điện thoại báo cho Kim Khải ở nhà chính.

Tin này lập tức khiến nhà chính Kim vỡ tổ, ông cụ nói gì cũng không chịu chờ đến đêm 30 để bọn con cháu tới chúc tết, kiên quyết vào nội thành đi gặp bà xã của thằng con cả.

Lão quản gia Nghiêm Võ bất đắc dĩ khoác áo choàng lên người ông cụ, trấn an tâm tình kích động của ông, nói, "Lão gia, ông còn kích động nữa sẽ mắc bệnh tim, dù rằng tim ông vốn không có vấn đề gì."

Cặp mắt hạnh của Kim Khải hung hăng quẳng cái nhìn xem thường cho Nghiêm Võ, tức giận nói, "Ta là vui vẻ, sang năm còn có cháu nhỏ bụ bẫm đáng yêu bế, vui quá là vui!"

Vừa đỡ ông cụ đi ra ngoài, vừa lẩm bẩm, "Giờ ông cũng có hai đứa cháu trai bụ bẫm đáng yêu rồi." Lão tổ rõ nhiều thịt ấy, lần trước gặp đã sắp béo thành quả bóng rồi.

Kim Khải cũng nhớ tới Bánh Bao thịt chuyển thế từ thái gia gia của ông, bĩu môi nói, "Cái tên nhóc Cảnh Hoán bại hoại kia không cho ta ôm Bánh Bao, lần nào cũng trừng ta."

Mở cửa xe, để ông cụ vào ngồi vào trước, sau đó ngồi bên cạnh ông, Nghiêm Võ cười nói, "Đó là sợ ông dùng sức vuốt ve tiểu tiểu thiếu gia, làm tiểu tiểu thiếu gia đau."

Kim Khải hừ một tiếng, đợi hai bánh bao nhỏ sinh ra xong, ông muốn vuốt thế nào thì vuốt, muốn xoa thế nào thì xoa, ai cũng không ngăn được!

Điền Nguyên Vũ ngủ mơ mơ màng màng, cảm thấy trên mặt ngưa ngứa, khẽ cau mày nâng tay quơ quơ, lui mặt giấu trong chăn bông.

Hình như là sợ cậu bị che làm hô hấp không thuận, chăn bông trên mặt bị người ta kéo xuống. Sau đó trên mặt lại bắt đầu ngứa.

Vẫn nhắm hai mắt, Điền Nguyên Vũ than thở, "Bánh Bao, không được nghịch!"

Quấy rầy trên mặt mình ngừng một chút, tiếp sau lại bắt đầu làm loạn.

Mở mắt, Điền Nguyên Vũ nhìn thấy nam nhân nghiêng người ngồi bên người cậu, tay cầm một cái lông ngỗng rút ra từ gối đầu.

"...Anh đúng là trẻ con..." Điền Nguyên Vũ tức giận đảo mắt xem thường, sau đó nhắm mắt tiếp tục ngủ. Đồ đáng ghét!

Kim Mẫn Khuê một tay chống trên giường, một tay nâng cằm cậu, cúi đầu, chụt một tiếng vang dội lên môi cậu, còn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm cánh môi cậu.

Điền Nguyên Vũ sợ ngứa nghiêng đầu, kết quả nam nhân được một tấc lại muốn thêm một thước hôn sâu cậu.

Nâng hai tay ôm lấy cổ nam nhân, Điền Nguyên Vũ hé miệng, để nam nhân bá đạo càn quét trong miệng mình.

"Ưm..." Đầu lưỡi bị nam nhân cắn mút, Điền Nguyên Vũ khẽ hừ một tiếng.

Kim Mẫn Khuê ngẩng đầu, hít sâu, chôn mặt vào cần cổ cậu, thở than, "Bảo bối, anh sắp nghẹn chết rồi." Từ khi hai người xác định tình cảm xong, Kim Mẫn Khuê hoá thành vua cấm dục, thời gian cấm dục dài nhất đã là năm tháng....

Điền Nguyên Vũ nhếch môi cười trộm, vươn qua hôn lên khuôn mặt đẹp trai của nam nhân, cọ cọ, nhỏ giọng nói thầm, "Vậy anh gọi cho Giang Võ, hỏi anh ấy khi nào thì có thể gỡ bỏ lệnh cấm." Sau khi mang thai thân thể cậu ngày càng mẫn cảm, mấy ngày nay nam nhân toàn cọ cọ cậu, làm cho cậu cũng tâm phiền ý loạn!

Kim Mẫn Khuê nhẹ nhàng gặm cắn làn da bóng loáng chỗ cổ cậu, tiếp tục than thở, "Gọi rồi, phải sáu tháng mới được."

Điền Nguyên Vũ chớp mắt mấy cái, nghiêng đầu cười nói, "Anh không sợ đến lúc đó có bàn tay be bé túm anh à!"

"..." Nam nhân đầu tiên là sửng sốt, sau đó khoé miệng gợi lên nụ cười tà khí, ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói, "Không sợ, tốc độ của anh nhanh lắm!"

Bị ngữ khí trêu chọc của y làm cho xấu hổ, sắc mặt Điền Nguyên Vũ chậm rãi biến hồng, trừng mắt nhìn y, "Đứng dậy mau, anh không cho em ngủ trưa là có chuyện gì đúng không?" Bình thường nam nhân sẽ không đến quấy rầy thời gian ngủ của cậu, hôm nay nhất định là có chuyện.

Kim Mẫn Khuê ngồi dậy, nâng cậu xong mới nói, "Ừ, ba anh đến."

"Hử? Không phải đã nói hết năm sẽ đến nhà chính sao?" Điền Nguyên Vũ sửa sang lại áo ngủ bị nam nhân cọ mở, nghi hoặc nhìn y.

Vươn tay cài lại cổ áo cho cậu, nam nhân bĩu môi nói, "Ở chỗ anh anh, đi xem Chính Hàn chứ gì đâu."

Gật đầu tỏ vẻ lý giải, Điền Nguyên Vũ mỉm cười, phỏng chừng là ông cụ chờ không nổi nên tự mình chạy tới trước rồi.

"Bánh Bao đâu?" Cậu nhớ rõ vừa rồi Bánh Bao còn cùng cậu ngủ trưa mà, giờ đâu rồi?

"Ở bên kia." Cầm dép trong nhà, nam nhân cúi người đi dép cho cậu, nâng chân cậu lên xoa nhẹ, nhíu mày nói, "Mấy ngày nay phù nặng quá." Bảo bối từ nửa tháng trước đã bắt đầu bị phù, nhất là ở hai chân.

Điền Nguyên Vũ đã sớm quen được nam nhân chăm sóc, cũng không nhăn nhó, vươn chân khoát lên đầu  gối nam nhân để y mát xa giúp mình, nhẹ giọng cười nói, "Em quen rồi, không thấy khó chịu đâu."

Kim Mẫn Khuê ấn nhẹ, thần sắc nghiêm túc xoa bóp cho cậu, khống chế lực đạo vừa phải, không quá mạnh tay làm cậu đau, cũng không quá nhẹ.

Tựa vào đầu giường, trên môi Điền Nguyên Vũ nở nụ cười hạnh phúc, người đàn ông của cậu tuy lạnh lùng, nhưng lúc ở cùng cậu lại luôn có cảm giác ấm áp, cậu rất thích rất thích.

Cúi xuống hôn lên má nam nhân, cậu nhẹ giọng ghé vào tai nam nhân nói lời yêu, "Mẫn Khuê, em yêu anh."

Kim Mẫn Khuê ngẩng đầu, nhướn mày nhìn cậu, trong mắt là kinh hỉ không ngờ tới, "Bảo bối, anh cũng yêu em." Y không biết hôm nay bảo bối vì cớ gì lại cảm tính như thế, song y hết sức hài lòng.

Bên này hai người bọn họ ngọt ngọt ngào ngào, còn ở bên biệt thự của Thôi Thắng Triệt là một loại tình huống khác.

Lúc ông cụ đến Doãn Chính Hàn còn đang ngủ, dạo này hắn cũng bắt đầu ngủ mê mệt.

Thôi Thắng Triệt ngăn ông cụ lại, bất đắc dĩ nói, "Ba, Chính Hàn còn chưa dậy, ba dù vội muốn thấy cậu ấy cũng không thể quấy rầy giấc ngủ của người mang thai được!"

Kim Khải nện quải trượng vài cái xuống đất, cộc cộc cộc vang dội.

"Thế mấy giờ cậu ấy tỉnh?" Cả đời này Kim Khải đều không đổi được tính tình vội vàng nóng nảy, có chút chuyện liền hấp tấp cuống cuồng.

Bánh bao nhỏ Điền Trạch Vũ ở bên cạnh, bĩu môi nói với ông, "Cha lúc đầu ngủ tới 10 giờ sáng mới tỉnh, chú Doãn chắc chắn cũng thế, ông nội phải kiên nhẫn." Nói xong, còn ngửa đầu chớp mắt to phóng điện với ông cụ.

Kim Khải chớp chớp mắt, cái gì mà vợ thằng con cả, cái gì mà cháu vàng cháu bạc tương lai, tất cả đều dạt sang một bên đi! Vẫn là Bánh Bao thịt đáng yêu nhất!

Ông cụ cúi thắt lưng, một phen bế xốc Bánh Bao lên, ông cũng không ngại nặng, lúc bế Bánh Bao thịt còn lắc qua lắc lại vài cái.

Dán mặt lại thơm lên khuôn mặt mềm mềm kia, còn cọ cọ thêm mấy phát, ông cụ hai mắt toả sáng nói, "Bánh Bao cao lên nhiều, nhưng vẫn đáng yêu hệt như trước!"

Bạn nhỏ Điền Trạch Vũ cảm thấy vừa nãy mình lên tiếng đúng là một sai lầm, bằng không sẽ không phải chịu kết cục bị vuốt ve thế này!

Ở trong lòng ông cụ ngọ nguậy duỗi chân, Bánh Bao vươn móng thịt múa may về phía tiểu băng sơn nghiêm mặt đứng bên cạnh, gào to, "Anh, mau cứu Bánh Bao! Bánh Bao không muốn bị lão quái nhân ôm đâu!"

Thôi Cảnh Hoán mặt lạnh đi, vươn tay, "Ông nội, để con bế Bánh Bao cho, không ông lại gãy lưng."

"Phụt....Khụ khụ, ừm, ba, ba cứ nghỉ ngơi trước đi, để con đi xem Chính Hàn đã dậy chưa." Thôi Thắng Triệt không nhịn nổi cười, chạy nhanh che miệng xoay người trở về phòng.

Ôi ôi ôi, sao gã không biết con mình còn có lúc nói ra mấy lời ác độc thế này nhỉ, cười chết gã.

Kim Khải đầu mày hơi co rúm lại, ngây người một cái đã bị Cảnh Hoán đoạt mất Bánh Bao thịt trong lòng.

Ông không hài lòng nhìn Cảnh Hoán, nói, "Cảnh Hoán, thân thể ông nội khoẻ mạnh lắm, sẽ không gãy lưng đâu!"

Cảnh Hoán bế Bánh Bao ngồi xuống sofa, vươn tay lấy hai quả hạnh nhân trên đĩa đựng trái cây nhét vào miệng nhỏ của Bánh Bao, xong mới nhìn ông nội nhóc, thẳng thắn nói, "Để phòng chẳng may ạ." Ai biết được ông nội có bế Bánh Bao không nổi mà quẳng bánh bao xuống hay không, Bánh Bao sợ đau nhất đó!

Bánh Bao phồng má, miệng răng rắc cắn hạnh nhân, đôi mắt to tròn mang theo ý cười nhìn ông cụ, rung đùi đắc ý nói, "Anh sợ tay chân ông nội già yếu rồi, ôm không nổi ấy mà, ông nội ông không cần để ý đâu."

"...." Lão quản gia Nghiêm Võ ở bên cạnh che miệng cười, hai tiểu thiếu gia đều nhanh mồm nhanh miệng, lão gia chỉ có chịu thiệt thôi!

Kim Khải tức đến râu cũng vểnh lên, ngồi một bên trợn mắt.

Bánh Bao hí mắt, nâng móng thịt hỏi, "Ông nội, hai cái râu vểnh của ông là giả đúng không?" Lần trước gặp, tiểu lão đầu này đã có cọng râu nào đâu.

Ông cụ che mồm, buồn bực nói, "Đây là đồ xịn, không cho con nghĩ cách!"

Há miệng nhỏ để Cảnh Hoán đút kẹo đậu đỏ, Bánh Bao bĩu môi, nhóc cũng không hiếm lạ đâu!

Lúc ông cụ đang bị khi dễ đến thê thảm, Doãn Chính Hàn từ trên lầu xuống, nhìn thấy Kim Khải cũng không có phản ứng kinh hoảng, chỉ là hơi khẩn trương.

"Bác Kim, bác đã tới rồi."

Kim Khải xụ mặt gật đầu, chỉ sofa, "Ngồi."

Thôi Thắng Triệt ôm vai Doãn Chính Hàn ngồi xuống, nhìn ông cụ cố ý bày vẻ hù người, không khỏi cười nói, "Ba, vừa rồi ba còn hò hét đòi gặp Chính Hàn, giờ người ta tỉnh rồi ba còn xụ mặt."

Kim Khải thở dài, nhìn Doãn Chính Hàn hỏi, "Chuyện cháu mang thai, ba cháu có phải còn chưa biết không?" Tuy ông đã nhiều tuổi rồi, nhưng cái tính tình của Doãn Xuyên kia ông vẫn nhớ rõ lắm, năm đó hai người bọn họ còn vì cái tính bảo thủ của Doãn Xuyên mà đánh nhau một trận.

Doãn Chính Hàn hít sâu, nhìn thẳng vào mắt ông, nói, "Ba cháu không đồng ý cháu và Thắng Triệt qua lại, nhưng cháu sẽ cố gắng thuyết phục ông ấy."

Nếu đã quyết định ở bên người đàn ông này cả đời, vậy hắn sẽ không trốn tránh sau lưng gã như đàn bà.

Kim Khải rất hài lòng với thái độ này của hắn, ít nhất Doãn Chính Hàn cũng đã nói lên ý kiến của bản thân.

"Ba cháu vẫn là cái tính thúi kia, cứng mềm đều không chịu, ngang ngạnh muốn chết." Nhớ tới Doãn Xuyên, Kim Khải cũng đau đầu, lão gia hoả kia nhỏ hơn mình mấy tuổi, giờ hẳn cũng đã sáu mươi. Không biết mấy năm nay có chuyển biến chút nào không.

Doãn Chính Hàn có chút bất đắc dĩ kéo khoé miệng, "Bác Kim bác cứ yên tâm, cháu và Thắng Triệt nếu đã quyết định ở bên nhau, chắc chắn sẽ không lùi bước!"

Phất tay, Kim Khải nghiêm túc nói, "Đó là chuyện của mấy người trẻ tuổi các cậu, ta già rồi chỉ quan tâm đến đứa cháu trong bụng cháu, hai đứa thích làm thế nào thì làm, nhưng không được làm bị thương cháu của ta!"

Thôi Thắng Triệt quay đầu, đối diện với Doãn Chính Hàn, gật đầu.

Bánh Bao thịt vươn qua nói thầm vào tai Cảnh Hoán, "Anh, chú Doãn về sau là bố dượng của anh nhỉ?"

Thôi Cảnh Hoán gật đầu, "Ừ, bố dượng."

Kim Khải nghe được hai đứa nhóc thủ thỉ với nhau, không khỏi một đầu hắc tuyến, cái xưng hô 'bố dượng' này thật sự quá kì cục.

Lão quản gia Nghiêm Võ ho nhẹ để che giấu xúc động muốn cười lại phải nhịn của mình.

May mà lời này Doãn Chính Hàn không nghe thấy, nếu không, nhất định sẽ tạc mao.

Bố dượng, cái xưng hô này đúng là quá kì cục!

[Chuyển ver | Meanie] Cục cưng nhà ai Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ