Vé xe mua chính là ngày thứ hai 6 giờ sáng. Đến nhà cũng tầm khoảng 2 giờ chiều.
Trên xe hơn bảy tiếng đồng hồ, tàu chạy chậm.
Vé xe là Hoa Tưởng Dung mua. Nếu như muốn đi nhanh thật ra cũng không cần hơn bảy tiếng đồng hồ.
"Tại sao lại mua vé tàu thường?" Ngồi ở trên xe, Vân Tưởng Y nhìn Hoa Tưởng Dung ngồi ở bên cạnh nàng, hỏi.
"Ơ...Như vậy có thể đến tối mới về nhà." Hoa Tưởng Dung cười ngượng ngùng trả lời.
Thật ra...cho dù có nói không thèm để ý thế nào nhưng dù sao cũng đều sợ đau có đúng hay không?
"Tưởng Dung." Vân Tưởng Y nhịn không được, nàng nghĩ nếu như cứ để chuyện này ở trong lòng, vẫn không mở miệng ra hỏi, nàng sẽ khó chịu cả đời.
"Ừm?"
"Ngươi buồn sao?"
"Cái gì?"
"Chia tay với Trần Nhất Minh, ngươi buồn sao?"
"..."
"Xin lỗi, nếu như không muốn trả lời, có thể không cần trả lời."
"Một đoạn tình cảm, cho dù kết quả cuối cùng có như thế nào, cho dù là dài hay ngắn, cho dù đã phát triển tới mức độ nào rồi, không cần quan tâm là tình yêu, tình thân hay tình bạn hoặc là loại tình cảm gì khác." Hoa Tưởng Dung nhìn Vân Tưởng Y nhàn nhàn cười nói: "Chỉ cần ngươi nỗ lực vì đoạn tình cảm đó, thời điểm ngươi chặt đứt nó đều sẽ cảm thấy buồn."
"..."
"Thế nhưng, ngươi đã muốn chặt đứt, ngươi đã nghĩ không có khả năng, ngươi đã biết sẽ không còn có thể nỗ lực được như trước nữa thì thay vì tiếp tục làm tổn thương người khác chi bằng hãy dứt khoác triệt để. Tuy rằng việc dứt khoác như vậy cũng không có một chút gì tốt cả thế nhưng càng kéo dài lâu, cho dù là ai đúng thì cũng đều là một loại tổn thương. Ta đã không thể yêu anh ta, nếu đã không thể yêu thì nên triệt để buông tay. Thật ra, ta cũng không biết lúc trước ta rốt cuộc có yêu anh ta hay không...Hay chỉ là theo ý mọi người mà thôi, rõ ràng không phải là mục tiêu của chính mình nhưng là vì tất cả mọi người cho nên đã trở thành mục tiêu của ta."
"Theo ý mọi người..." Những lời này của Hoa Tưởng Dung làm Vân Tưởng Y không thể nào minh bạch được.
"Đúng vậy, là theo ý mọi người."
"..." Vân Tưởng Y không nói gì. Hai người trong lúc đó triệt để trầm mặc.
... ...
Đến xế chiều rốt cuộc cũng tới nơi.
Hai người hầu như là vừa ra khỏi trạm xe thì đã thấy được mụ mụ của Hoa Tưởng Dung đứng ở cửa, biểu tình trên mặt giống như là khí của toàn bộ cơ thể không được lưu thông, dường như sắp bùng nổ. Vân Tưởng Y theo bản năng cảm thấy không xong. Thế nhưng nàng thật không ngờ, Hoa mụ mụ lại nổi bão tại chỗ.
"Hoa Tưởng Dung! Rốt cuộc ngươi đã xảy ra chuyện gì, ngươi lập tức nói rõ cho ta! Vì sao đột nhiên không kết hôn?! Vì sao đột nhiên chia tay?! Trần Nhất Minh người ta có điểm nào không thỏa mãn ngươi mà ngươi muốn chia tay?! Ngươi cho người là Thiên Kim tiểu thư?! Hả?!" Giọng nói của Hoa mụ mụ bình thường đều rất lớn, Hoa Tưởng Dung biết, Vân Tưởng y cũng biết. Chỉ là không biết cực hạn giọng nói của Hoa mụ mụ rốt cuộc là đến đâu mà thôi.
Bất quá lần này cho dù là Hoa Tưởng Dung hay là Vân Tưởng Y đều cảm nhận sâu sắc được.
Giọng nói cao ngất này cứ thế mà bạo tạc đi ra làm ồn ào khắp cả nhà ga.
Liếc mắt! Ngay cả những người nông dân cùng chiếc túi da rắn đựng khoai lang cũng đều ngừng lại, quay đầu nhìn đến nơi Bỗng nhiên nổi tiếng.
"Mẹ." Hoa Tưởng Dung đứng yên tại chỗ, nhìn lão mụ của nàng, bình tĩnh làm cho người ta thoáng cái đã thấy được hai người vô cùng căng thẳng. "Mặc kệ chuyện gì, chúng ta trở về rồi nói sau."
"Trở lại nói cái gì mà nói?! Ngươi hiện tại nói rõ ràng cho ta! Trần Nhất Minh người ta để ý ngươi là phúc của ngươi! Ngươi lại bỏ tam chọn tứ!" Hoa mụ mụ tức giận đến cả người đều run. Căn bản không thể khống chế cảm xúc của bản thân. Hoa ba ba thì tốt hơn một chút, ở một bên lôi kéo Hoa mụ mụ đang tức giận cực kỳ.
Cho dù là ai cũng đều sẽ cảm thấy Trần Nhất Minh là tiêu chuẩn của nam nhân tốt phải không? Không có thói hư tật xấu, ôn nhu chăm sóc, sự nghiệp thành công. Ai...Cho nên Vân Tưởng Y cũng không hiểu vì sao Hoa Tưởng Dung đột nhiên nói buông thì liền buông.
"Ngươi rốt cuộc nghĩ mình là ai a? Ngươi có biết tự lượng sức của mình hay không a?! Ngươi còn muốn chọn người như thế nào nữa!? Có cần đem Tổng Thống Mỹ đến cho ngươi luôn hay không?! Hả?!" Hoa mụ mụ chính là ở chỗ này không ngừng nói, giọng nói ngày một vang hơn thành công đem Vân Tưởng Y mở mang kiến thức, cái gì là vang không đến chỉ có càng ngày càng vang.
"Mẹ!" Hoa Tưởng Dung cũng tức giận, hướng về phía Hoa mụ mụ đột nhiên hô to lên một tiếng, vẻ mặc xơ xác tiêu điều, hai hàng lông mày nghiêm túc nhăn lại, bên trong đôi mắt lộ ra một loại sát khí!
"..." Có lẽ là chưa từng gặp qua dáng vẻ này của nữ nhi nên Hoa mụ mụ trong nháy mắt bị dọa, dĩ nhiên thật sự đã ngậm miệng lại, đứng một chỗ không nhức nhích, nhìn Hoa Tưởng Dung chăm chăm.
"Mẹ, trở về rồi nói đi, người làm Tiểu Y sợ." Lúc Hoa Tưởng Dung nói những lời này không có nhìn Vân Tưởng Y, nhưng tay vẫn đem nàng che ở đằng sau, không dám cử động mà đem Vân Tưởng Y ôm vào trong lòng.
"Thật là." Không phải Hoa mụ mụ nói mà là Hoa ba ba, ông ngăn Hoa mụ mụ lại, có chút trách cứ mà nhìn bà nói: "Ở nơi này cũng không cảm thấy mất mặt! Trở về rồi nói!" Nói xong cũng đã vươn tay mình lôi Hoa mụ mụ rời khỏi nhà ga.
Vân Tưởng Y có chút sợ. Vẫn đứng sau lưng Hoa Tưởng Dung không hé một lời. Nàng không biết Hoa Tưởng Dung tiếp theo sẽ đối mặt với chuyện gì, nàng cũng không dám nghĩ tới.
Bầu không khí dọc đường đi không tốt đến mức khiến người ta tự sát, Hoa Tưởng Dung một câu cũng không nói, Hoa mụ mụ và Hoa ba ba cũng như vậy. Vân Tưởng Y cảm thấy không phải bọn họ không muốn nói mà là chỉ sợ vừa mở miệng ra thì lửa giận ngập tràn sẽ không khống chế được mà cãi nhau ầm ĩ.
Lúc xe về đến nhà, Hoa Tưởng Dung lập tức để Vân Tưởng Y về nhà.
"Tiểu Dung?!"
"Ngoan, ngươi trở lại chờ ta, không cần đến, yên tâm, ta không sao đâu."
"Nhưng."
"Được rồi được rồi, không cần nhưng nhị, nếu đã về nhà thì đi xem a di đi, a di nhất định rất nhớ ngươi."
"Vậy ngươi nếu như bị a di..."
"Nàng sẽ không, nàng cũng chỉ có một mình ta, xuống tay không tuyệt tình được, nếu như thật sự đem ta đánh chết sẽ không có người chăm sóc cho nàng trước lúc lâm chung. A a a, yên tâm đi, đi thôi." Hoa Tưởng Dung đẩy Vân Tưởng Y đi, không cho nàng theo.
"Vậy ngươi cẩn thận một chút." Nữ nhân bị hối thúc đẩy vào nhà của mình quay đầu lại hướng phía sau lưng người đang hối thúc nàng là Hoa Tưởng Dung mà nói.
"Ừm ừm, đã biết đã biết, yên tâm đi, chờ đến tối ta tới tìm ngươi."
"Ừm."
Vì thế Vân Tưởng Y không ở lại nhà của Hoa Tưởng Dung. Đây là chuyện nhà của Hoa Tưởng Dung, dù có như thế nào thì cũng đều không phải chuyện của nàng, nếu đã không phải thì nàng không có quyền hỏi tới, huống hồ nhìn bộ dạng của Hoa Tưởng Dung cũng không hy vọng nàng xen vào.
Thời gian chờ đợi là đau khổ nhất, nếu như ngươi lười nhác cái gì cũng không làm thì một ngày hai mươi bốn giờ có thể qua đi rất mau. Biết đâu thật sự ngươi chỉ cần nháy mắt thì cả đời sẽ cứ qua đi như vậy. Thế nhưng khi ngươi lo lắng chờ đợi chẳng hạn thì thời gian sẽ qua đi đặc biệt chậm. Đủ chậm để giết chết ngươi.
Vân Tưởng Y giờ khác này thật sự cảm thấy thời gian thong thả kia đã đem nàng giết chết đi rồi.
Dùng cơm tối xong, Vân Tưởng Y rốt cuộc cũng thấy được Hoa Tưởng Dung.
Hoa Tưởng Dung đứng ở trước cửa nhà nàng, hướng về phía nàng mà cười đến vui vẻ.
"Tưởng Dung?! Ngươi không sao chứ?"
"Ồ, hoàn hảo, không có chuyện gì." Hoa Tưởng Dung chống hông, híp mắt cười.
Không có chuyện gì, nói không có chuyện gì thế nhưng Vân Tưởng Y nhìn thấy rõ ràng, lúc Hoa Tưởng Dung bước đi đều phải chống hông, thân thể đều lắc lư lắc lư, đứng không vững.
Cái này cũng gọi là không có chuyện gì sao? Đến nỗi không thể bước đi vậy mà còn gọi là không có chuyện gì sao?
Vân Tưởng Y đứng bất động ở cửa nhìn Hoa Tưởng Dung từ từ đi qua nàng, lưng của Hoa Tưởng Dung đang đối diện với nàng thì nước mắt của nàng cứ ào ào rơi xuống.
"Cái này còn bảo là không có chuyện gì?! Hoa Tưởng Dung ngươi thật sự bị ngốc sao?" Thật ra rất muốn lúc khóc không có âm thanh gì, thật ra rất muốn lúc khóc cũng có thể giống như lúc nói chuyện bình thường vậy.
Thế nhưng khó quá.
Giọng nói của Vân Tưởng Y run run, nức nở làm cho nàng không thể nói được câu kế tiếp.
Hoa Tưởng Dung thật ra đã đưa lưng về phía của Vân Tưởng Y thế nhưng vừa nghe Vân Tưởng Y nói, nàng lại chống hông lắc lư chuyển người lại. Quả nhiên thấy Vân Tưởng Y đang khóc.
Vân Tưởng Y khóc làm cho Hoa Tưởng Dung cảm thấy luống cuống tay chân.
Nàng không biết nên làm gì để Vân Tưởng Y thoải mái, không biết nên dỗ như thế nào. Nàng thật sự chưa từng dỗ ai bao giờ.
"Đừng khóc Tiểu Y, đừng khóc nữa, thật sự không có việc gì cả." Nàng không có chống hông nữa mà giơ hai tay giống như muốn lập tức ôm Vân Tưởng Y, thế nhưng nàng giơ tay ra lại không không biết nên để xuống như thế nào, cũng chỉ có thể giơ lên như vậy, cái tư thế đầu hàng này thật sự rất buồn cười.
"Ngươi ngu ngốc." Thế nhưng Vân Tưởng Y không cảm thấy buồn cười, Vân Tưởng Y chỉ cảm thấy khó chịu. "Ngươi rốt cuộc làm gì a."
"Ơ...Không có gì cả, chỉ là cái mông nở hoa mà thôi, thật ra ta chưa từng thử qua, vẫn rất hiếu kỳ, a a a..."
"Ngươi bị tâm thần a."
"Ơ...Là có chút không bình thường."
"Vậy hiện tại nếm thử, rất thoải mái sao? Có muốn thử lại không?!"
"Ơ...Không muốn, thật sự không muốn. A a a...Đau muốn chết."
Nước mắt của Vân Tưởng Y đã rơi đến nổi khống chế không được.
"Được rồi được, không nên đứng ở cửa, Tiểu Dung mau tới đây cho a di nhìn, ta xem vết thương như thế nào." Vân mẫu thật ra vẫn đều đứng cách đó không xa, cứ như vậy mà nhìn hai người không nói lời nào, cũng không biết là nàng rốt cuộc đang nghĩ gì.
"Không có việc gì đâu ạ, không có gì đâu a di, a a a...Không cần nhìn." Vết thương ở trên mông, Hoa Tưởng Dung thật đúng là không có dũng khí ở trước mặt Vân mẫu mà cởi quần.
"Xấu hổ cái gì a, khi con còn bé a di cũng không biết là đã xem qua bao nhiêu lần." Vân mẫu không khỏi thanh minh, kéo Hoa Tưởng Dung vào nhà. Cái mông của Hoa Tưởng Dung thật đúng là đau cực kỳ, bị Vân mẫu kéo như vậy, muốn giãy giụa đều không được. Rất...đau, không thể giãy giụa a.
"..."
Vì thế Hoa Tưởng Dung cảm thấy chính mình thật rất mất mặt, nàng nằm sấp trên giường, lúc cởi quần bên cạnh nàng không chỉ có Vân mẫu giúp bôi thuốc mà còn có Vân Tưởng Y cũng đang nhìn a, nàng thật sự là muốn chết. Bất quá may là Vân Tưởng Y không nhìn được bao lâu thì đi ra. Điều này làm cho Hoa Tưởng Dung cảm thấy bản thân mất mặt có hơi nhiều một chút. = =||||
Vân Tưởng Y đi ra ngoài, nàng rất mong muốn nàng có thể ở bên cạnh Hoa Tưởng Dung thế nhưng vừa nhìn đến vết thương kia thì Vân Tưởng Y đã chịu không nổi, thật sự chịu không nổi.
Nàng bắt đầu oán hận, bắt đầu oán hận rất nhiều người, oán hận Hoa mụ mụ, Hoa ba ba, oán hận Trần Nhất Minh, oán hận bản thân, thậm chí oán hận cả Hoa Tưởng Dung.
Thế nhưng loại oán hận này thật sự rất là không có đạo lý nhưng nàng khống chế không được.
Nàng ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, nước mắt chảy, nhìn chằm chằm tàn bạo căn phòng mà Hoa Tưởng Dung đang ở trong đó, đôi mắt như muốn đem cái phòng đó thiêu đốt hoàn toàn.
"Thế nào lại ngồi ở đây, không đi xem Tiểu Dung?" Cũng không biết nàng nhìn chằm chằm bao lâu, Vân mẫu mới từ trên lầu đi xuống.
Vân Tưởng Y nhìn lão mụ từ trên lầu đi xuống có chút lúng túng mà hỏi thăm: "Mẹ, vì sao a di rõ ràng rất thương yêu Tiểu Dung nhưng lại có thể vì chuyện này mà đem Tiểu Dung đánh thành ra như vậy?"
"Có lẽ là Tiểu Dung làm a di ngươi đau lòng."
Vân Tưởng Y đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười. "...Không cùng Trần Nhất Minh ở cùng một chỗ là làm a di đau lòng? Thế nhưng mỗi người đối với chuyện tình cảm của mình đều không phải có quyền chọn lựa sao? Nếu bản thân Trần Nhất Minh đã không nói gì thêm thì Hoa a di vì sao lại làm như vậy chứ?"
"Mỗi người không giống nhau, Tiểu Y, ngươi nghĩ như vậy nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người đều sẽ nghĩ như vậy. Tiểu Dung cho Hoa a di hy vọng rất lớn, hiện tại hy vọng của Hoa a di ngươi tan biến cho nên mới đau lòng như vậy." Vân mẫu ôn nhu vuốt đầu Vân Tưởng Y, ôn nhu trả lời.
"Hy vọng...Vậy mẹ, mẹ đối với con cũng có hy vọng giống như vậy hay không?" Vân Tưởng Y đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lão mụ ngồi ở bên cạnh mình rất nghiêm túc mà hỏi.
"Ngươi nói là hy vọng gì?"
"Ví dụ như cuộc sống hôn nhân, tìm nam nhân tốt gả cho." Vân Tưởng Y hỏi một cách vô cùng thấp thỏm, Vân Tưởng Y hỏi một cách vô cùng sợ. Nàng đột nhiên cảm thấy rất áy náy, cảm thấy rất đau lòng, bởi vì hy vọng của mẹ nàng, nàng không thể đạt được.
"Những chuyện này đều không phải hy vọng, đây là chuyện đương nhiên chứ?" Vân mẫu có chút buồn cười mà tiếp tục nói: "Hầu như mỗi nữ nhân đều sẽ làm như vậy a. Kết hôn, sinh tử, tìm nam nhân tốt để gả cho."
"Nhưng...Nhưng con không thể, con không muốn gả đi."
"Không muốn gả thì không gả, đợi đến khi muốn gả cũng có thể a, mẹ sẽ không bức ngươi."
"Thế nhưng con có thể cả đời cũng sẽ không gả đi!"
"Đứa ngốc, ngươi không lấy chồng chẳng lẽ còn theo mẹ cả đời?" Lúc Vân mẫu nói đến đây, trong mắt hiện ra sự sủng nịnh làm cho Vân Tưởng Y đột nhiên cảm giác bản thân giống như muốn hít thở không thông.
"Mẹ. Xin lỗi." Nàng đột nhiên nói như vậy.
"Vì sao lại đột nhiên nói xin lỗi với mẹ?"
"Bởi vì...Con có thể thật sự làm cho mẹ thất vọng, làm cho mẹ đau lòng bởi vì con thật sự không thể lập gia đình. Mẹ, con thật sự không thể gả đi."
"..." Vân mụ mụ không nói gì.
"Mẹ, xin lỗi, con có lỗi với mẹ..." Có lẽ là bởi vì nhiều năm trước, Vân Tưởng Y không có khóc cho nên năm nay dự định làm cho Vân Tưởng Y khóc hết toàn bộ nước mắt trong một lần sao? Khóc nhiều đến nỗi trước đây chưa từng có.
"Đừng khóc, có mẹ ở đây, mẹ không trách ngươi, thật ra ta cũng biết..." Vân mẫu giúp Vân Tưởng Y lau khô nước mắt trên mặt, đem Vân Tưởng Y ôm vào lòng.
Vân Tưởng Y còn đang khóc, nàng cảm thấy đau lòng, nàng cảm thấy xấu hổ, nàng cảm thấy chính mình đã phạm tội ác tày trời. Nhất là một câu Ta biết này của Vân mẫu càng làm cho Vân Tưởng Y thêm đau khổ vạn phần.
"Xin lỗi...Xin lỗi, con không phải cố ý, con cũng không biết vì cái gì sẽ biến thành như vậy, con không phải cố ý..."
"Mẹ biết...Tiểu Y, Tiểu Y không thích nam hài tử có đúng không? Tiểu Y thích nữ hài tử có đúng không?"
"...Vâng, con không thích nam hài tử, con thích nữ hài tử, mẹ, con là đồng tính luyến ái, con có lỗi với người."
"Được rồi được rồi, không có việc gì không có việc gì, mẹ không trách ngươi, mẹ thật ra cũng đã sớm biết, ngươi dù sao cũng là con của ta a..."
Vân Tưởng Y bị Vân mẫu ôm vào trong lòng, nhắm mắt lại khóc.
"Tiểu Y..." Giọng nói của Hoa Tưởng Dung nhẹ nhàng mà truyền tới, Vân Tưởng Y mở mắt ra thì thấy Hoa Tưởng Dung vẻ mặt kinh ngạc mà đứng ở cửa cầu thang, nhìn nàng thẳng tắp.
"Tiểu Y...Hóa ra ngươi..."
"Tiểu Dung?!" Nàng đã đứng đây bao lâu rồi? Nàng đã nghe được bao lâu rồi?
Kết thúc, chính là tất cả đều kết thúc.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT - Hiện Đại] Nhiễu "Sàng" Lộng Thanh Mai
FanfictionTác phẩm: Nhiễu “Sàng” Lộng Thanh Mai (〖四月兰一〗 吾家有女初长成) Tác giả: Bổn Điểu Tiên Phi 笨鸟先飞 Thể loại: Bách hợp, Hiện đại, 1×1, HE. Nhân vật chính: Vân Tưởng Y x Hoa Tưởng Dung. Tình trạng bản Raw: Hoàn (65 chương + 5 phiên ngoại) Tình trạng edit: Đang t...