Chương 05: Phát giác

7.2K 115 2
                                    

Chương 05: Phát giác

Chính vào lúc nàng ta căn chặt hàm răng mình, lực đạo nơi khóe miệng lần nữa buông lỏng, nàng ta ngơ ngác nhìn Cô Dạ Kiết ở ngoài lồng giam, chỉ thấy hắn một tay nắm lấy cổ tay mình, xoay xoay vài cái liền hướng cô gái bên cạnh đi tới.

Cùng một hành động, Phong Phi Duyệt lắc lắc đầu cố sức đoán xem, "Đây là đang làm gì nhỉ?"

Khó hiểu vuốt vuốt mắt cá chân ê ẩm, dứt khoát ngồi xuống nền đất lạnh như băng, hai chân vòng trước người.

Cô gái kia, y phục trên người tuy là dơ bẩn không chịu nổi, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn không che giấu được vẻ xinh đẹp. Chỉ liếc mắt một cái, Cô Dạ Kiết liền hài lòng nhẹ kéo khóe môi, thu hồi năm ngón tay hướng thị vệ bên cạnh giơ giơ lên.

Mà Quân Ẩn bên cạnh thấy vậy, liền bước theo lên phía trước, liếc mắt vào trong lồng giam kia một cái, "Dáng dấp quả thật không tệ."

Trong lúc nói chuyện, tên thị vệ lúc nãy cũng đã đi đến, trên tay giơ lên một thanh sắt nóng đỏ, phần đuôi còn có khói lượn lờ. Quân Ẩn lui ra một bước, đưa tay khẽ vuốt cái cằm kiên nghị, hai mắt vẫn còn rơi lên trên lựa chọn của Cô Dạ Kiết.

"A. . . . . ."

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương đến cực điểm, liền chui tọt vào màng nhĩ Phong Phi Duyệt, cô giật mình từ dưới đất nhảy dựng lên, hai mắt xuyên qua giữa lỗ hổng tường thành nhìn ra ngoài. Chỉ thấy dấu ấn hoa mai đỏ cháy kia, hẳn là xuyên qua da thịt một cái khắc thật sâu lên bả vai cô gái, nàng ta giãy giụa, không may xung quanh đều bị lồng sắt giam chặt, không thể cử động chút nào. Hai tay đau đớn đến nỗi nắm chặt lấy lồng sắt phía trước, bén nhọn đâm ngược lại thật sâu, tự hỏi, không biết là trên tay hay là trên vai đau đớn.

"Kêu cái gì, được hoàng thượng nhìn trúng, là phúc phận của ngươi." Quân Ẩn duỗi tay ra, đón lấy mồ hôi trượt dài trên hai gò má cô gái, cả người tựa trên lan can, vung tay lên, thị vệ liền thu thanh sắt kia lại.

"A. . . . . ." Mồ hôi lạnh bám dính trên da thịt đau đớn, lúc thu lại, liền kéo theo một khối vải vóc rách nát, nàng ta đau đến cả người xụi lơ xuống, treo trên cái lồng giam kia.

Phong Phi Duyệt kinh hãi hét ra tiếng, cho đến khi một tiếng kia bật ra thật xa, lúc này mới phản ứng kịp, hai tay vội vã bụm miệng, co rụt cả người trở lại, "Đừng nhìn thấy tôi, đừng nhìn thấy tôi..." Cô lẩm ba lẩm bẩm năm lần bảy lượt, qua một lúc lâu, mới dám thò nửa cái đầu ra ngoài nhìn quanh.

Chống lại, là một đôi đồng tử như lang sói, âm ngoan, hàn triệt, con ngươi màu hổ phách híp lại, một cái liền chiếm lấy thân ảnh Phong Phi Duyệt.

Cô cả kinh, chỉ thấy khóe miệng Cô Dạ Kiết đột nhiên nâng lên, trong mắt dấy lên một loại lấp láy không nói rõ được, ánh mắt như vậy, giống như là sói xám... lúc nhìn thấy con mồi, liền phát ra sáng choang. Phong Phi Duyệt trợn tròn hai mắt, liếc thấy động tác của hắn nhàn nhã cởi bao tay da thú trên hai tay xuống, sau một khắc, liền sải bước hướng phía mình đi tới!

Thân thể cao lớn bước xuống tòa lầu, mà ngay cả Quân Ẩn sau lưng cũng sửng sờ, tầm mắt khó hiểu hướng lên phía thành lầu nhìn lại, một ánh mắt, liền khiến tuấn nhan của hắn lạnh đi, một bước không ngừng đi theo sát sau lưng Cô Dạ Kiết.

DỤ QUÂN HOAN - THÁNH YÊUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ