Chap 8:

303 32 2
                                    

"Mân Thạc cháu sao vậy, sao cháu lại khóc chứ?"
"Đúng đấy Mân Thạc, hai bác có nói gì làm cháu buồn hay sao?"
Tử Thao và Diệc Phàm bị Mân Thạc doạ cho một phen hết hồn, không hiểu sao đang nói chuyện bình thường thì cậu nhóc lại khóc như vậy, không lẽ những lời Tử Thao nói đã làm gì cho Mân Thạc buồn hay sao?
Về phía Mân Thạc, cậu đang tự dằn vặt mình thì bỗng nghe tiếng ba mẹ của Lộc Hàm gọi làm cậu hoàn hồn trở lại. Bỗng cảm thấy trên mặt có cái gì đó ươn ướt, lấy tay sờ lên thử mới biết đó là nước mắt, cậu vội vàng nhanh chóng lau đi chúng rồi lên tiếng:
"Hai bác cháu không sao đâu ạ. Thật ra lỗi đều là do cháu. Là cháu không tốt, là cháu ích kỉ không chịu hiểu cho Lộc Hàm nên mới hại anh ấy đau buồn như vậy. Đều là lỗi của cháu cả."
Nói xong Mân Thạc lại bỗng nhiên khóc lớn lên. Lúc này Tử Thao với Diệc Phàm không còn kinh ngạc như lúc nãy nữa mà bỗng nở nụ cười, cả hai đều có chung một suy nghĩ rằng cậu nhóc này sao lại đáng yêu như vậy, bộ dạng cậu khóc trông như một đứa trẻ con đang giận hờn gì đó, trong khi đó Mân Thạc thì không để ý gì cả, cứ thế mà khóc nên Tử Thao đành phải đi đến chỗ cậu ngồi xuống ôm cậu vào lòng mà dỗ dành.
"Thạc Thạc à nín đâu cháu, hai bác không trách gì cháu đâu. Quen nhau, yêu nhau, giận hờn, cãi vả nhau là chuyện bình thường thôi mà. Bác biết cháu không phải cố ý làm Lộc Hàm buồn, bác biết Thạc Thạc là người tốt mà, cháu đừng khóc nữa nhé."
Được Tử Thao ôm vào lòng dỗ dành nên Mân Thạc nhanh chóng nín khóc, hai tay lau nước mắt nước mũi rồi ngẩng mặt lên nói với Tử Thao:
"Hức...hức cháu...hức...cháu biết...hức rồi ạ hức..."
Hành động của Mân Thạc làm cho vợ chồng Diệc Phàm phá lên cười, cậu nhóc này thật sự hảo đáng yêu a, chả trách sao con trai quí tử của họ yêu cậu đến như vậy, đúng là có con dâu như Mân Thạc trong nhà thật sự sẽ không sợ buồn nữa rồi, phải nhanh nhanh cưới Mân Thạc về cho Lộc Hàm thôi.
"Hai bác à, đêm nay cháu có thể ngủ ở lại đây để trông chừng Lộc Hàm không ạ?" - Mân Thạc đột nhiên lên tiếng.
"Đương nhiên là được chứ cháu, bác chỉ ngại phiền cháu thôi."
"Không sao đâu ạ, để cháu gọi về cho ba mẹ cháu một tiếng là được ạ."
"Vậy thì được rồi, thôi hai bác lên nghỉ trước đây. Cháu cũng nhanh chóng lên phòng Lộc Hàm nghỉ sớm đi nhé."
"Dạ. Hai bác ngủ ngon."
Sau khi Tử Thao cùng Diệc Phàm đã đi lên phòng thì Mân Thạc lấy điện thoại gọi về nói với mẹ đêm nay cậu sẽ không về nhà ngủ mà sẽ ngủ ở lại nhà Lộc Hàm, cậu nói mai về sẽ giải thích sau nhưng Nghệ Hưng không chịu cứ nhất nhất bắt cậu phải nói cho rõ nên cậu phải ngồi lại kể mọi chuyện cho mẹ nghe sau đó mới được lên phòng Lộc Hàm xem tình hình của anh.
Mân Thạc vừa mở cửa phòng ra, nhanh chóng tiến đến bên chiếc giường nơi Lộc Hàm đang ngủ. Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh, tay khẽ chạm vào từng đường nét trên khuôn mặt điển trai ấy. Vừa nhìn ngắm anh, vừa nhớ lại những lời lúc nãy bác gái nói làm Mân Thạc lại vô thức rơi nước mắt, cậu cúi người xuống, đặt lên môi Lộc Hàm một nụ hôn thay cho lời xin lỗi của mình.

Sáng hôm sau, ánh nắng chói chang xuyên qua tấm rèm cửa trong phòng, chiếu rọi lên thân ảnh của một nam nhân đang say giấc làm anh khó chịu chau mày, đôi mắt từ từ mở ra, cảm nhận đầu tiên khi anh thức dậy đó là đầu đau như búa bổ, định dùng tay xoa xoa trán thì mới phát hiện hình như một tay của mình bị cái gì đó đè lên thì phải, nhanh chóng quay lại nhìn xuống để xem đó là thứ gì thì phát hiện ra Mân Thạc nửa người ngồi dưới đất, đầu thì ngả lên giường ngủ, hai tay cậu nắm chặt lấy tay anh. Sợ cậu ngủ dưới đất như vậy sẽ rất dễ bị cảm lạnh, anh nhẹ nhàng rút tay ra, đi xuống để bế cậu lên giường nằm cho thoải mái thì vô ý làm cậu thức giấc. Mân Thạc mở mắt ra đã thấy Lộc Hàm tỉnh dậy thì nhanh chóng hỏi han anh:
"Lộc Hàm, anh tỉnh rồi, anh có cảm thấy đau đầu hay gì không? Để em chạy xuống bếp bảo người làm nấu cháo cho anh ăn nha."
Nói xong Mân Thạc vừa định xoay người chạy đi thì đã bị Lộc Hàm dùng hai tay ôm chặt cậu lại.
"Em đừng đi đâu cả, đừng bỏ mặc anh nữa có được không?"
Mân Thạc lúc này sau khi cảm nhận được vòng tay ấm áp của anh cũng nhanh chóng vòng tay qua eo anh, ôm chặt lấy thân hình cường tráng của anh, nhẹ nhàng nói:
"Lộc Hàm, em xin lỗi."
Nghe Mân Thạc nói vậy làm Lộc Hàm có chút ngạc nhiên, hai tay buông lỏng cậu ra, đang định hỏi gì đó thì thấy gương mặt của bảo bối đã lấm lem nước mắt làm anh đau lòng không thôi, vội dùng tay lau đi những giọt nước mắt ấy, anh nhẹ giọng dỗ dành:
"Bảo bối đừng khóc nữa. Anh sau rồi, sau này anh hứa sẽ không vô cớ ghen tuông lung tung vậy nữa, sẽ không để bảo bối phải buồn lòng về anh nữa có được không?"
Mân Thạc không nói gì, cứ liên tục lắc đầu hại Lộc Hàm dở khóc dở cười với cậu.
"Bảo bối, nói anh nghe xem có chuyện gì vậy?"
Mân Thạc ngược lại không  trả lời, lại vòng tay qua eo anh mà ôm thật chặt, thúc thích lên tiếng:
"Em mới là người có lỗi, em xin lỗi anh. Em ích kỉ không chịu nghĩ cho anh, lúc nào cũng muốn anh cưng chiều em mà thôi, đều là em làm anh buồn, tất cả là lỗi của em."
"Aigoo bảo bối của anh, em đừng tự trách mình nữa, chuyện này chúng ta hãy cho qua đi có được không?"
"Uhm."
Mân Thạc vẫn không chịu buông Lộc Hàm ra, cứ ngồi đó mà ôm anh hại Lộc Hàm cả người tê cứng đến mức không chịu được nữa mới lên tiếng:
"Bảo bối, em không định đi làm vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà ăn sáng, sau đó còn đi làm nữa hay sao?"
Mân Thạc lúc này giở giọng bắt đầu muốn làm nũng với anh, ở trong lòng anh lắc lắc đầu biểu tình như không muốn rời khỏi anh. Lộc Hàm bị hành động đáng yêu của Mân Thạc làm cho phì cười, biết bảo bối đang làm nũng nên nhẹ nhàng dỗ ngọt:
"Bảo bối, hay hôm nay em xin nghỉ một ngày, anh sẽ đưa em đi chơi có được không nè?"
Vừa nghe đến đi chơi, Mân Thạc lập tức buông anh ra, giương đôi mắt cún con lên nhìn anh hỏi lại:
"Thật không?"
Sau khi nhận được cái gật đầu của Lộc Hàm, cậu mới nhanh chóng cùng Lộc Hàm chạy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân xong cùng anh xuống nhà dùng bữa.

[LuMin] Yêu em thêm lần nữaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ