Trở về phòng đóng cửa lại, Mân Thạc leo lên giường cuộn tròn người trong mớ chăn mà suy nghĩ. Đi Mĩ đối với cậu đó là một điều mà cậu chưa bao giờ suy nghĩ đến, ngày trước khi du học trở về nước, cậu luôn mong rằng sẽ cùng Lộc Hàm có một gia đình nhỏ, có những đứa con của hai người, cùng nhau sống một cuộc sống hạnh phúc, nhưng tiếc rằng sự thật không phải như vậy.............
Nằm suy nghĩ được một lúc thì từ bên ngoài có tiếng gõ cửa.
"Thạc Thạc, là ba đây."
"Vâng, ba vào đi ạ."
Kim Tuấn Miên từ cửa đi vào, tiến đến bên giường cậu ngồi xuống, ôn nhu hỏi:
"Con đang băn khoăn về vấn đề đi Mĩ hay sao?"
"Dạ."
Mân Thạc cúi thấp đầu, nhỏ giọng trả lời.
"Nếu là vấn đề này, con không cần phải suy nghĩ nhiều. Đi hay không ba mẹ vẫn hoan nghênh ý kiến của con mà."
Đáp lại Tuấn Miên là sự im lặng của Mân Thạc. Nhưng như sực nhớ ra điều gì đó, cậu bỗng ngước mặt lên, hướng Tuấn Miên hỏi một điều mà không liên quan đến câu nói khi nãy của ông:
"Ba, việc ba muốn đi Mĩ, có liên quan đến chuyện của bác Tử Thao - mẹ của Lộc Hàm không vậy?"
Câu hỏi của con trai đánh trúng vào tim đen của Tuấn Miên làm ông kinh ngạc mở to mắt nhìn cậu, ông không hiểu tại sao Mân Thạc lại biết được chuyện này.
"Con làm sao biết được chuyện của mẹ Lộc Hàm?"
Câu trả lời của ba dường như không phù hợp với câu hỏi mà Mân Thạc đặt ra, nhưng cậu vẫn nói ra hết những gì cậu biết đó là nhờ vào cuốn nhật kí cậu lén đọc được trong thư phòng của ông.
"Thật sự mà nói, ngay khi con đọc được cuốn nhật kí đó, con đã rất đau lòng, và rồi cuối cùng con đã hiểu vì sao bác ấy lại một mực không cho con và Lộc Hàm đến với nhau. Có lẽ Lộc Hàm vẫn chưa biết được chuyện này nên khi đến gặp con, anh ấy vẫn muốn con trở về bên cạnh anh ấy, rồi anh ấy sẽ cố gắng thuyết phục mẹ mình. Nhưng con biết được rằng, dù có thế nào đi nữa, mẹ anh ấy vẫn sẽ không bao giờ chấp nhận con."
Mỗi khi nhắc đến Lộc Hàm, tim cậu không khỏi quạnh đau, nước mắt cậu kìm nén bấy lâu hôm nay lại tuôn ra. Tiếng khóc nức nở của cậu khiến Tuấn Miên ngồi bên cạnh cũng không thể cầm lòng được, ông vội ôm cậu vào lòng mình, nói:
"Ba xin lỗi con, Mân Thạc ba xin lỗi. Là lỗi của ba, là do quá khứ ba đã làm ra chuyện sai trái khiến hôm nay con mới bị như vậy. Ba xin lỗi, ba thật không đáng làm ba của con, ba xin lỗi Mân Thạc."
Ôm đứa con trai mà mình hết mực yêu thương vào lòng, ông không khỏi tự trách mình, ngày trước ông đã trách Lộc Hàm vì dám làm tổn thương con trai của ông, nhưng hôm nay mới chính ông là người đã huỷ hoại hạnh phúc của con trai mình, ông nợ Mân Thạc nhiều lắm, lời xin lỗi này dù có bắt ông phải nói cả đời ông cũng sẽ nói với cậu.
Mân Thạc trong lòng ba ba khóc nhưng khi nghe được ba cứ liên tục nói xin lỗi với mình thì cậu vội gạt đi nước mắt, ngẩng mặt lên mình ba ba, nói:
"Ba ba, Thạc Thạc chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trách ba ba cả nên ba ba đừng nói xin lỗi với con nữa. Có lẽ con và Lộc Hàm thật sự không có duyên với nhau nên mới không đến được với nhau, vì vậy ba đừng cố tự trách mình nữa ạ."
Từ nhỏ đến lớn, Mân Thạc đối với ba ba mình mà nói có phần yêu thương nhiều hơn so với mẹ. Không phải là cậu thiên vị hay ghét mẹ mình, chỉ là từ nhỏ ba ba luôn luôn là người hiểu cậu nhất, mỗi khi đi học bị điểm kém, ba ba là người che chở cho cậu không cho mẹ biết, rồi khi bị cô giáo trách phạt, ba ba cũng là người bên cạnh an ủi cậu, còn dẫn cậu đi ăn kem, mua những món đồ mà cậu thích để cho cậu hết buồn. Từ nhỏ Mân Thạc đã có thói quen dựa dẫm vào ba nhiều hơn cả mẹ nên đối với ba ba mà nói Mân Thạc chưa bao giờ dám trách hận gì ông cả. Sự tình như ngày hôm nay, có lẽ không một ai mong muốn, vì vậy cậu không trách ba mình.
"Mân Thạc. Con trai của ba."
Nghe những lời cậu nói càng làm cho Tuấn Miên cảm thấy mình nợ đứa con trai này nhiều hơn, ông không thể kiềm được nước mắt, ôm đứa con mà mình yêu thương nhất vào lòng, đau lòng nói:
"Thật ra con nói rất đúng. Cách đây hơn một tuần ba đã gặp lại bác Tử Thao, bác ấy dường như vẫn còn rất hận ba chuyện năm xưa mà vẫn chưa tha thứ cho ba, ba có đề cập qua chuyện của hai đứa nhưng cũng không thay đổi được quyết định gì từ phía bác ấy. Nghĩ đi nghĩ lại, ba thấy nơi đây đã có quá nhiều chuyện buồn rồi nên ba quyết định muốn sang Mĩ, một phần ba thật sự cũng muốn mở rộng việc kinh doanh của gia đình."
Mân Thạc nghe xong chỉ gật gật đầu, không trả lời, ở trong lòng ba ba mà suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng quyết định.
"Ba, con sẽ cùng hai người đi Mĩ."
"Thạc Thạc, con nói thật ư?"
"Vâng, con suy nghĩ kĩ rồi. Ba mẹ là tất cả của con, vì vậy con sẽ theo hai người sang Mĩ để chăm sóc cho hai người."
Tuấn Miên nghe con trai mình nói vậy, lấy tay gạt đi nước mắt còn đọng trên khoé mắt, nở một nụ cười hạnh phúc trên nói, vui vẻ nói:
"Mân Thạc, ba ba cám ơn con."
![](https://img.wattpad.com/cover/53466742-288-k532811.jpg)