Chương 1: Hành Hạ

9.3K 253 25
                                    

" Tiện nhân, ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám sai người hành hạ Tiểu Miên. Mẹ kiếp ta xem ngươi to gan tới mức nào" _Trong đêm tối tĩnh mịch vang lên không biết bao nhiêu tiếng chửi rủa thậm tệ và những âm thanh rợn người. Ánh trăng xuyên qua cửa kính liền thấy một nam nhân nhỏ nhắn dưới thân nam nhân to lớn không ngừng giãy rụa, cậu đau khổ van xin nhưng vô ích, những bạt tai như trời giáng ngày càng nhiều. Một giọng nói trầm thấp khàn khàn mang đầy sự tức giận và băng lãnh vang lên:

" Đê tiện, làm giá sao. Ngươi nghĩ ngươi là ai, vợ của ta sao. Chẳng phải đây là những gì ngươi muốn sao, cố gắng chiếm đoạt không phải là vì thứ ham muốn dơ bẩn này sao. Vậy ngươi van xin cái gì, sao không rên rỉ đi ta thực muốn nghe âm thanh dơ bẩn từ chính miệng ngươi"_Hắn tức giận từng cú thúc ngày càng mạnh bạo vào trong cúc huyệt của cậu.

"Tiện nhân ta xem ngươi lần sau còn dám ức hiếp Tiểu Miên hay không?"_nói rồi hắn vẫn tiếp tục luân động trong cậu.

"Hức..hức.. xin anh Thế Huân..dừng lại..em thực sự rất đau."_ Cậu cố gắng cầu xin hắn, con người lạnh lùng đó nhưng chẳng nhận lại gì.

Cậu bây giờ chính là đang đau đớn đến tột cùng, người đàn ông mà cậu yêu đến say đắm chính là chẳng bao giờ để cậu vào mắt. Ngoài vai trò là người vợ tốt trước mặt các bậc phụ huynh thì cậu chỉ đơn giản là một người vợ trên danh nghĩa không hơn không kém. Cũng là nơi để anh phát tiết mỗi khi buồn bực sau đó liền vô tình mà dứt áo ly khai đến cạnh cô gái Phạm Tiểu Miên đó. Hôm nay cũng chẳng khá hơn là bao, hắn lại hiểu nhầm cậu thuê người hại Phạm Tiểu Miên, không để cậu kịp giải thích liền hung hăng chà đạp cậu. Nước mắt rơi ngày càng nhiều, cậu đau đớn cắn chặt môi dưới đến bật máu để không phát ra tiếng rên rỉ. Hắn tức giận khi thấy bộ dạng ủy khuất của cậu liền tăng thêm lực đẩy. Tự cười nhạo bản thân mình, hắn chính là không còn nhớ tới sự tồn tại của cậu bé 5 tuổi bị bệnh ung thư máu hay lên trên đồi hoa hướng dương để có thể gặp mặt hắn, hắn cũng chẳng hề biết cậu đã vì hắn mà chiến đấu với bệnh tật khổ sở như thế nào. Còn cậu chính là vẫn nhớ như in người anh cao cao hay cười, luôn ép cậu uống thuốc đúng giờ, nhìn lại mình bây giờ cậu chỉ biết chịu đựng, mình cậu nhớ thì được gì chứ, hắn đã không còn là người anh mà cậu yêu nữa rồi. Hắn bây giờ là tổng tài cao cao tại thượng, ngườu hắn yêu là Phạm Tiểu Miên còn cậu là ai. Cậu chỉ là một công cụ làm ấm giường, là nơi để hắn phát tiết, là osin mang mác người vợ. Cậu chính là một tiện nhân không hơn không kém trong mắt hắn. Lộc Hàm đau đớn đến tận cùng rồi chỉ biết mà nhẫn nhịn rồi vô thức mà ngất đi. Hắn làm cậu đến tận tờ mờ sáng mới chịu dừng lại, cậu vẫn nằm đó với thân mình nhớp nháp.

[ Au thấy hình như au ngược hơi quá tay thì phải, au biết phải làm đây 😱😱😱😱. Đừng ai mang au đi ngâm giấm để hả giận nhá😨😨😨😨😨]

-------------------------------------

Hôm sau, cậu tỉnh lại đã là gần trưa, nhìn sang bên cạnh đã không còn chút hơi ấm nào từ hắn, hắn chắc hẳn đã ly khai từ sáng đến chỗ cô Phạm Tiểu Miên đó. Tự cười nhạo bản thân mình, mang danh là vợ của hắn nhưng chỉ cần phát tiết xong lập tức ly khai. Cố lết tấm thân đau nhứ vào nhà tắm, cậu nhìn mình trong gương mà không ngừng đau xót, hai bên má sưng đỏ vì bị tát, toàn thân đều là những vết bầm tím do hắn để lại. Nhưng cậu một chút hận hắn cũng không có, có chăng cũng là vì cậu quá nhu nhược biết rõ hắn không yêu mình, một chút gọi là tình cảm cũng không có chỉ có mình cậu cố gắng rồi nhận lại toàn đau thương....

[Longfic] [HunHan] ( Ngược, H Nhẹ, Sinh Tử Văn) Nỗi ĐauNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ