Sau khi suy nghĩ về nguyện vọng của Trí Nghiên và Ân Tĩnh..đạo cô cuối cùng cũng đồng ý để cho hai nàng xuất môn..Nhưng là không chỉ có hai nàng..cũng không hẳn là đi chơi như Trí Nghiên dự định...
Đạo cô luôn có một ý nguyện..Một ngày nào đó sẽ đem Hiếu Mẫn trở về quê cũ để bái lạy cha mẹ..Bao nhiêu năm qua vì Hiếu Mẫn còn nhỏ nên bà chưa nói ra..Hôm nay thấy Hiếu Mẫn cũng đã khôn lớn..Lại là một cô nương hiểu chuyện..Bà cũng muốn kể cho nàng nghe tất cả những chuyện đã xảy ra..Để nàng còn biết quê cha đất mẹ ở đâu mà quay lại.
Đạo cô cho gọi Hiếu Mẫn ,Ân Tĩnh ,Trí Nghiên và Mộc Điền lại..Sau khi bốn đệ tử có mặt bà mới bắt đầu kể lại câu chuyện cho bốn người nghe..
Cách đây tám năm..Khi ấy Hiếu Mẫn mới mười tuổi..gia đình nàng làm nghề y..cha nàng là một danh y có tiếng..là một người lòng dạ thiện lương luôn hết lòng cứu chữa cho người khác..Sở dĩ giữa đạo cô và gia đình Hiếu Mẫn có được mối nhân duyên cũng là nhờ ngày xưa cha Hiếu Mẫn cứu bà một mạng khi bà bị trọng thương tưởng sớm phải hồn lìa khỏi xác..Từ đó bà luôn mang trong lòng mối thâm tình này mang ngày báo đáp.
Đạo cô sống phiêu bạt..Cứu giúp những đứa trẻ mồ côi tội nghiệp..Bà cũng không ngờ có một ngày bà lại cứu được con gái của ân nhân mình...
Năm ấy nước sông dâng cao..gia đình Hiếu Mẫn bị kẻ gian hãm hại buộc lòng phải chạy trốn..Số trời đã định,khi con thuyền đi đến nửa đường thì bị chìm..Cha mẹ Hiếu Mẫn cố gắng cứu con gái mình..rồi kiệt sức mà chết..Cũng may trước khi nhắm mắt đạo cô vô tình gặp lại họ..nhận ra ân nhân đạo cô hết lòng cứu chữa nhưng không cứu được hai vợ chồng ..Trước khi nhắm mắt cha mẹ Hiếu Mẫn nhờ bà chăm sóc Hiếu Mẫn cho mình..Khi nàng lớn lên hãy đưa nàng về quê bái lạy bia mộ...
Sau khi đưa cha mẹ Hiếu Mẫn về quê mai táng đạo cô cũng đem Hiếu Mẫn về am..Có một điều mà đạo cô sau đó mới nhận ra..Hiếu Mẫn vì quá kinh hoãng khi bị dòng nước nhấn chìm nên khi tỉnh dậy đã quên hết những chuyện trước đó..
Lần này bà muốn đưa Hiếu Mẫn trở về quê cũ để bái lạy cha mẹ..Nhân tiện cũng để Ân Tĩnh,Trí Nghiên đi cùng mình..Mộc Điền ở lại quản lý sư môn trong thời gian bà đi vắng.
Sau khi nghe đạo cô nói về thân phận của mình Hiếu Mẫn mới biết..thì ra cha mẹ nàng đã mất..Nàng từ khi theo đạo cô về am cũng không hỏi gì về gia đình mình..Nàng chẳng nhớ gì về họ..Nàng còn nghĩ mình là trẻ mồ côi...Nàng được đạo cô yêu thương,nàng được các sư huynh sư tỷ yêu mến..Nàng cảm thấy cuộc sống như vậy là đủ hạnh phúc..Nàng cũng không mơ uớc quá nhiều..
Hiếu Mẫn im lặng mà khóc..Nàng thấy nàng có lỗi với cha mẹ mình..Tám năm qua phần mộ cha mẹ nàng chắc là lạnh lẽo khói nhang không ai chăm sóc..Mà đến khuôn mặt cha mẹ thế nào nàng cũng không nhớ ra..
Ân Tĩnh thấy Hiếu Mẫn khóc rất thương tâm thì cũng rất đau lòng..Số phận của nàng cũng gần như Hiếu Mẫn..gia đình nàng cũng vì bị hãm hại mà ly tán..nay cha mẹ nàng còn sống hay không nàng cũng không rõ..mà cũng không biết còn ai nhớ được nàng không..
Mỗi đứa trẻ khi được đạo cô đem về nuôi đều có những hoàn cảnh đáng thương..Không thể nói ai là người đáng thương nhất..Nhưng nghĩ lại so với rất nhiều đứa trẻ khác những đứa trẻ được đem về đây vẫn hạnh phúc hơn nhiều..ít ra ở đây chúng vẫn có cơm ăn,nhà để ngủ,được học chữ học võ..được yêu thương nhau..xã hội ngổn ngang..bất công đầy rẫy đạo cô cũng không phải thánh để cứu hết những đứa trẻ đáng thương trên đời..Những đứa trẻ bà đưa về đây có lẽ là với bà có duyên nợ..Vậy nên bà luôn hết lòng yêu thương chúng...Xem chúng như con mình..

BẠN ĐANG ĐỌC
Nghiên Nhi (JiJung / EunYeon couple)
FanfictionDù là EunYeon hay Nghiên Tĩnh thì hai người vẫn chỉ thuộc về nhau.................<3