Đem nam tử lúc này đánh giá một phen , đại sảnh yên tĩnh lập tức sôi trào, một mảnh âm thanh không biết từ đâu phát ra. Phía bên trái mái hiên của đại sảnh náo nhiệt vừa rồi cửa sổ mặc dù mở ra nhưng lúc này lại có mảnh vải thả xuống, cửa đang đóng chặt giờ cũng mở toang. Thanh y nam tử đứng ở cửa ra vào, ngũ quan cũng không phải đặc biệt tuấn lãng, đường cong tục tằng, hai đầu lông mày lại lộ ra một cổ khí khái hào hùng, Thanh y kiểu dáng mới lạ đẹp đẽ quý giá, dáng người lại cao lớn khôi ngô, vải vóc bình thường mặc trên người hắn lại lộ ra tinh quang khiến người khác vô cùng phấn chấn, song hành còn có thêm khí chất hiên ngang bức người. Nguyệt Nương kịp thời phản ứng,uyển chuyển đứng vững trên đài, nàng kiều mị cười nói: "Vị này thật mạnh miệng, chỉ là không biết nên xưng hô như thế nào?" Thanh y nam tử cười nhạt, tiện tay ném một vật cho Nguyệt Nương, cũng không trả lời câu hỏi của Nguyệt Nương, hắn nói:"Ngươi ở Ỷ Hồng lâu này, không phải từ trước đến nay chỉ nhận tiền, không nhận người sao?" Nguyệt Nương nhất thời bị lời nói của hắn làm cho nghẹn, không nói nên lời, lại nhìn kỹ lại đồ vật trong tay, đúng là một tờ ngân phiếu với con số khổng lồ, nàng liền biến sắc. Mà chưa kể đến tờ ngân phiếu này vốn nhẹ tựa mây, lại vô cùng mềm mại, có thể từ khoảng cách xa như vậy ném đến, lại vô cùng chuẩn xác rơi xuống trên tay Nguyệt Nương , không thể không hoài nghi, người này có võ công cao cường khó có thể lường được. Lúc này lại đột nhiên nghe bên trong đại sảnh có người kinh hô: "Là hắn! Hắn là Tịch Kinh Vân!" Lời vừa nói ra, đại sảnh lập tức xôn xao, âm thanh vỡ òa không khí liên tiếp, các loại nghị luận, nghi ngờ vô căn cứ nhao nhao mà đến. "YAA.A.A..... , thì ra hắn chính là Bưu Kỵ Đại Tướng Quân Tịch Kinh Vân..."
"Là người tháng trước mới từ Bắc Cương khải hoàn trở về, thắng trận vô cùng lẫm liệt, được Hoàng Thượng phong làm nhất phẩm Định Quốc Công Tịch Tướng Quân?" "Đúng rồi, chính là hắn, không nghĩ tới Tịch Tướng Quân cũng tới Hồng lâu phong lưu." "Ngươi thì biết cái gì, trấn thủ biên cương ba năm, chưa được tiếp xúc qua với nữ nhân, Khải Môn cô nương đẹp như vậy, hắn đương nhiên sẽ động tâm..."
"Hoàng kim 1100 lượng sao... , trời ạ, hai người kia đều điên rồi... (#bbtt: điên vì gái đẹp cũng đáng đó chớ :v ),trong kinh thành này, đây chính là nơi thâu tóm tất cả thanh lâu. Từ trước tới nay, giá trị của các cô nương nơi đây vô cùng cao , Khải Môn cô nương này đẹp như thế, danh tiếng của nàng chắc chắn truyền khắp kinh sư..." "Ngươi nói Sở công tử có thể tiếp tục đấu giá tiếp hay không?" ... Dường như không chỉ có nữ nhân ,mà nam nhân cũng bắt đầu''bát quái"( mở hội "bà 8" ấy mà =.= )..., so cùng nữ nhân không kém là bao nhiêu. Hầy... ,người người một mảng thực hỗn loạn, sự tình này từ khi nào trở nên thú vị như vậy chứ, Đại Tướng Quân Tịch Kinh Vân nhìn qua ta, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt, dường như không vì lời đồn đãi nhảm nhí mà thay đổi quyết định. Ta quét mắt liếc Sở Thương , trên mặt hắn đường cong nhu hòa đã biến mất, đúng như ta dự tính gương mặt hắn giờ đây chứa đầy hàn khí băng lãnh, sắc mặt vô cùng khó coi. Đáng tiếc, dù hắn có tỏ ra lạnh lùng thế nào, thì cũng thật khó coi, nhưng hắn cũng không thể tức giận, người ta đường đường là nhất phẩm Định Quốc Công, Bưu Kỵ Đại Tướng Quân, là tâm phúc bên người của thiên tử nắm trong tay binh quyền một quốc gia, trụ cột nước nhà, chiến công hiểm hách, võ công lại không thua kém ai, đánh nhau còn không biết có thể thắng nổi hay không , cho dù ngươi đánh thắng được hắn, nhưng cũng phải kiêng kị thân phận của hắn, đây gọi là dân không cùng quan đấu, huống chi ngươi còn phải dựa dẫm vào quan quyền. Quyền thế sẽ tăng thêm sự tự tin cho con người, lời này thật sự không hề sai lệch, ngươi có địa vị càng cao, thì toàn bộ thiên hạ đều phủ phục dưới chân ngươi, không có gì không là của ngươi. Trách không được từ xưa đến nay nhiều người muốn làm hoàng đế. Ta bây giờ mới phát hiện, quả thật Sở Thương đề phòng rất tốt, nhưng một người đề phòng càng cao, lại càng dễ dàng tìm được nhược điểm.Ta mỉm cười , Sở Thương ơi là Sở Thương, ngươi ngàn lần vạn lần không nên, không nên đem ta đưa tới ở Ỷ Hồng lâu, ngươi có tâm tư thâm trầm,luôn tính toán thận trọng,lại nghìn tính vạn tính, cũng không ngờ được ta hoàn toàn không phải là Úy Lam Tuyết trước kia.
Ngươi thật không ngờ ta lại khó chơi như vậy, dù ta bị nhốt tại thanh lâu này,nhưng lại hoàn toàn không giống như ngươi sở liệu ,trời đất suy sụp; ngươi thật không ngờ Phượng ca sẽ để ý đến ta, dùng mọi cách bảo vệ ta; ngươi càng không ngờ ta ở ỶHồng lâu không tốn tí khí lực nào cũng có thể kiếm được bạc; ngươi không nghĩ tới ta thân hình gầy như que củi,nữ nhân xấu xí lại sẽ làm cho nhiềungười như vậy cảm thấy hứng thú; nhưng cái ngươi nhất định không ngờ nhất chính là... , thật ra chính ngươi cũng đã động tâm với ta, chịu vung tiền như rác vì ta... .(#bbtt: sao nhiều cái không ngờ quá vậy =]]] ) Ngươi khí nộ hơn người , ngươi nghi hoặc ,ngươi do dự ,ngươi giãy dụa, ngươi kháng cự, tâm của ngươi đã động nhưng ngươi lại không chịu thừa nhận. Ngươi còn không lường trước được rất nhiều việc lắm...., Sở Thương, một khi ngươi đã đưa ta vào hồng lâu này,thì mỗi một việc xảy ra, đều không theo dự đoán của ngươi mà phát triển nữa,mà từng việc từng việc -tất cả đều trệch hướng khỏi quỹ đạo đã định, thoát khỏi sự kiểm soát của ngươi, hết lần này tới lần khác chính ngươi còn không biết nên làm thế nào để khống chế , cũng không có lòng tin có thể kiểm soát nó, chỉ có thể đưa lưng ra giải quyết mọi việc. Nếu như ngươi phủ nhận việc động tâm với ta,dùng tâm cơ lạnh lùng của ngươi mà suy xét, ngươi phải chăng sẽ giết ta cũng nên? Nhưng, Sở Thương,dù tâm tư của ngươi thay đổi,ngươi cũng không còn khả năng uy hiếp ta nữa đâu,cho nên ngươi chỉ có thể có một phản ứng duy nhất, ngươi sẽ càng ngày càng bực bội, sẽ thường xuyên có những hành mất đi lý trí, sẽ thường làm ra một số việc không hợp với lẽ thường , ví dụ như ——, tham dự cạnh tranh hôm nay! Ta cười rộ lên, Sở Thương ơi sở Thương, ta đã nắm chắc thắng lợi trong tay, mà ngươi, từ nay về sau phải làm gì đây? Ta ôm đàn ghi-ta, quay người về phía thanh y nam tử mà bước, như ta sở liệu, Sở Thương không tiếng đấu giá ngăn ta. Ta nhìn qua thanh y nam tử cách ta càng ngày càng gần, người kia khí khái hào hùng bức người, cười yếu ớt. Tịch Kinh Vân,Nhất Phẩm Định Quốc Công, Bưu Kỵ Đại Tướng Quân đúng không? Có lẽ, ngươi thật sự sẽ cho là ta muốn trèo cao! Ta dừng lại ở chỗ hắn, ôn nhu mà nhìn vào mắt của hắn, nói: "Tịch tướng quân,Khải Môn hữu lễ." Hắn phát ra một tia cười yếu ớt, khoát tay, vô cùng phong độ mời ta tiến vào mái hiên cùng hắn, bỏ lại sau lưng ồn ào trong lâu. Ghế lô cách âm hiệu quả, làm không tệ nha, cửa sổ được che kín, bên ngoài ồn vậy mà không có bao nhiêu thanh âm truyền vào.
Lúc trước là ta sắp xếp một cái ghế dài tại cửa sổ, nghĩ là dùng cho khách nhân gần cửa sổ quan sát ca múa .Trước mặt là một tấm bình phong bằng gấm, nhưng lại thêu sơn thủy,phòng trông vậy mà khá lớn, có bàn, có băng ghế, bên phải tường còn có một chiếc giường êm rộng rãi xem ra có chút xa hoa ,thoải mái, hai bên buộc lên màn lụa phấn hồng, trên đầu giường cũng xếp đặt một chiếc kỷ trà (bàn uống trà ), một nam tử bạch y cuộn người trên giường, hai tay như là không có lực mà đặt lên chiếc kỷ trà , đưa tay nâng má, lười biếng ngẩng đầu đưa mắt qua lại. Ồ? trong sương phòng này lại còn có người khác? Ta kinh ngạc nhìn hắn, nam tử một thân bạch y, được bao bọc lại bởi kim băng được dệt bằng gấm có những tơ bạc rũ xuống : chính giữa, đang mặc bạch y, chất liệu may mặc cũng là từ tơ bạc dệt thành lụa. Khuôn mặt góc cạnh thực tuấn mỹ, so với Sở Thương thì không còn lời nào để diễn tả, hắn không như sở Thương tính tình lạnh lùng như gió, hàn như băng, trên trán hắn lưu động thần thái ôn nhã, tuấn dật sâu sắc, cao quý xuất trần.
Ta thầm than sao ông trời lại giáng xuống triều đại này nhiều mỹ nam như vậy chứ (>v< ), cho nên hình như tiêu chuẩn thẩm mỹ của ta càng ngày càng cao thì phải, hiển nhiên là cũng không vì " trai đẹp" mà ném đi thể diện của nữ nhân thanh lâu .Ta quay đầu lại liếc nhìn Tịch Kinh Vân , cười nói: "thì ra Tịch tướng quân còn có khách ,Khải Môn thất lễ." "Vị này chính là bằng hữu của tại hạ , Vũ công tử." Tịch kinh Vân cười nói. "Vũ công tử hữu lễ!" Ta cúi đầu, Tịch Kinh Vân đối với ta cũng khách khí, "Cô nương không cần đa lễ, mời ngồi."Ta ngồi xuống, đem đàn ghi-ta bỏ lên trên bàn.Đàn ghi-ta của ta hấp dẫn ánh mắt của hai người, Tịch Kinh Vân hiếu kỳ nói: "Cô nương, nhạc khí này thực đặc biệt, gọi là gì vậy?" Ai da, chẳng lẽ về sau ta mỗi lần gặp người khácn, đều phải giải thích sao? Ta trong lòng ai thán, nhưng lại cung kính nói: " nhạc khí này tên là đàn ghi-ta,phương pháp biểu diễn đàn là do khi còn bé tiểu nữ được một kỳ nhân ngao du tứ hải, mang từ Tây Phương xa xôi truyền thụ lại cho ta." "Âm sắc rất khác biệt so với nhạc khì thông thường."Tịch Kinh Vân cũng không hỏi nhiều, ngồi vào bên cạnh bàn, xem ta cung kính hữu lễ, cười, "Cô nương hiện tại rất khẩn trương sao?" "Khẩn trương?" Ta cúi thấp đầu, nhíu mày, khó hiểu. "chẳng phải vừa rồi bên ngoài cô nương náo động lật trời , vẻ mặt bình tĩnh, sao đến sương phòng, ngược lại câu nệ rồi hả?" Tịch Kinh Vân vẻ mặt thú vị. A, thì ra là ngươi thích cái dạng không nghe lời . Con ngươi ta lưu chuyển, ngẩng đầu cười quyến rũ nói: "Tướng quân,mỗi tháng lương là bao nhiêu?" "Ách?" Tịch Kinh Vân không có ngờ tới ta lại hỏi như vậy, không liên quan đến vấn đề chính, hắn sững sờ. "Khải Môn ngược lại thật có chút khẩn trương , ngàn lượng hoàng kim,chỉ mua được một đêm của Khải Môn cùng ngươi, tướng quân không phải là quá thiệt hay sao?" Ta cười nói, "Tướng quân không phải là người luôn tiết kiệm mà sống sao.Như vậy, cho dù tướng quân đổi ý,ta cũng không thể trả bạc lại được.
"1100 lượng hoàng kim , mặc dù Nguyệt Nương lấyphần to, còn lại là cho ta, nhưng so với những người khác là đã nhiều hơn rồi. Tịch Kinh Vân lại một phen sững sờ, còn nghe vị Vũ công tử kia "Phụt xoẹt" một cái cười ra tiếng, ngồi thẳng người đối với Tịch Kinh Vân nói:"Kinh Vân, hình như nha đầu kia thú vị lắm phải không?" Tịch Kinh Vân vẻ mặt xấu hổ, cũng không tức giận, người tập võ quả thật rộng lượng, ha ha cười nói: "Cô nương đã hiểu lầm, bỏ tiền thỉnh cô nương đến tiếp khách chính là vị Vũ công tử này, không phải là tại hạ." "Ah?" Ta kinh ngạc nhìn qua bạch y công tử vừa ngồi xuống, ra hắn mới là chính chủ . Hắn bưng chén nhỏ trên chiếc kỷ trà ,chậm rãi mà mở nắp, uống hớp trà, trên người mặc dù không có tư thế oai hùng bức người như Tịch Kinh Vân, cử chỉ đó, không thể che giấu hết khí độ ung dung ,tự phụ toát ra từ hắn. Vũ công tử này xem ra xuất thân hiển hách, phi phú tức quý, không trách được cùng Tịch Kinh Vân quan cao như vậy kết giao bằng hữu, không biết là thân phận như thế nào? "Xem ra Khải Môn đêm nay vào đây, mọi sự tình đều đoán sai." Ta mỉm cười trêu chọc chính mình, "Công tử cũng không tự mình đi báo giá, mà ẩn mình phía sau, vì sao còn muốn lên ỷ Hồng lâu, như vậy rất dễ sinh thị phi không phải sao ?" Bạch Y công tử đặt chén trà xuống, ánh mắt miên man, rơi trên người ta, ta không khỏi giật mình, trong nội tâm thất kinh, nam tử nhìn như ôn nhã như thế, ánh mắt lại giống như đạo tia chớp kinh động tâm phách, phảng phất nhân tâm chính trực. "Cô nương tài nghệ Vô Song, dù chưa lên đài nhưng danh tiếng của cô cũng đã xôn xao khắp kinh thành." Bạch y công tử ôn nhã cười, "khi nghe được trên phố truyền lưu truyền hai ca khúc , quả thưc cảm thấy vô cùng mới lạ : huống chi, cô nương có thể được đệ nhất nhạc sư vì cô nương xứng khúc nhạc đệm, bổn công tử cũng tránh không được có chút tò mò." Ai, nổi danh, kỳ thật không che giấu. Ra là, hai bài hát của ta đã lưu truyền đi sao? Thật tốc độ nha. "Bất quá ở đây." Bạch y công tử nói tiếp: " vừa rồi không có nghe cô nương hát khúc cuối cùng, nên bổn công tử dùng ngàn lượng hoàng kim, thỉnh cô nương tới tiếp khách đấy."
"Hắn cũng giống những tên...kia, muốn nam nhân tiếp nhận múa thoát y thì dễ, nhưng tiếp nhận ca từ sợ có chút khó khăn. Cho nên mới nói, những nam nhân này tất cả đều giả vờ đứng đắn. Bạch y công tử không nghĩ tới ta hỏi trắng ra như vậy, hắn chỉ yên lặng nhìn ta, khóe môi tươi cười: "Cô nương thật thông minh, biết điều khiển cảm xúc của những của nam nhân ngoài kia , ca múa này xem ra cô nương cũng bỏ ra không ít tâm tư, bất quá đối với ta mà nói, chỉ cảm thấy cô nương muốn lấy lòng mọi người thôi." A, nam nhân này thật lợi hại, liếc mắt đã thấu ý ta. Ta trừng mắt nhìn,cười nói: "vậy thì sao nào,mục đích của ta đạt là được rồi. Còn ca múa vốn là nhằm vào một người, vốn không phải vì toàn bộ khách nhân chuẩn bị." "Là vị Sở công tử kia sao?" Bạch y công tử đem tình hình trong sảnh vừa rồi nhìn thấu hết, khi hắn cười khóe môi câu dẫn ra một vòng nếp nhăn trên mặt , "Chỉ sợ cô nương đêm nay tấu hai khúc, đều là nhằm vào hắn. đối với đám người khách nhân đứng ngoài xem , cô nương dù là một người cũng không để vào mắt, cho dù là Nguyệt công tử một lòng vì cô nương làm lá xanh ( nguyện hy sinh mà không cần nhận lại thứ gì )." Đương nhiên bao gồm cả hắn, bất quá câu này hắn không nói ra. Nam nhân này quả thật có con mắt tinh đời .Hắn rõ ràng vừa mới thả rèm xuống, làm sao thấy rõ ràng như vậy? Trực giác của ta nói cho ta biết vị Vũ công tử này khó đối phó à, lại càng không biết rõ tâm tư của hắn, hắn ngoài miệng nói vậy nhưng không biết trong lòng hắn nghĩ cái gì đây? Ta cắn cắn môi, cười lớn nói: "Vũ công tử cảm thấy Khải Môn đêm nay lên đài không đủ thành ý sao? Khải Môn vì công tử hát một khúc, xem như bồi tội!" "Ah?" bạch y công tử ánh mắt tựa như ra-đa thẳng tắp mà nhìn ta, nhàn nhạt mà cười: "Cô nương đã có tình, vậy không bằng ta vì cô nương ra cái đề mục." Được lắm, ngươi bụng dạ hẹp hòi, dám làm khó dễ ta.
Những.. hào phú công tử này cả ngày ăn no rồi không có việc gì làm,suốt ngày cứ thích tranh đấu, tranh cường, háo thắng, trong nội tâm của ta nộ khí tụ lại một chỗ , lại không tiện phát tác, tốt xấu gì người ta đã ra một ngàn lượng hoàng kim, ta cũng nên chứng tỏ một chút thành ý mới được. Ta cắn cắn môi, trầm giọng nói:"Công tử thỉnh ra đề." sóng mắt bạch y công nhìn ta, một mực không lên tiếng mà liếc nhìn Tịch Kinh Vân , cười nói: "Cô nương không bằng lấy thân phận tịch tướng quân làm đề, hát thủ khúc được không!" Ta nhăn lông mày,thân phận tướng quân ? ta làm như thế nào đây ? Cho tới bây giờ ta ca hát đều là theo cảm xúc, ở đâu còn có cái kiểu ra đề này chứ? Ta liều mạng dốc sức suy nghĩ, đào thải một mất một còn, trong nội tâm vừa tức vừa vội, trên mặt trang bị thần sắc tự nhiên . Ta trừng mắt với hắn, trong lòng mắng thầm, người này thật sự là vừa gian xảo ,vừa khó nắm bắt, so với Chu Du, Gia Cát Lượng còn khó chơi hơn! Vâng...vâng, đợi một tý, Chu Du? Ánh mắt của ta sáng ngời, bỗng dưng nhớ tới kiếp trước ở trên mạng có từngnghe một khúc 《 Tử Lăng • Chu Lang》, ta liếc qua Tịch Kinh Vân, hắn cùng Chu Du phong độ có chút không hợp, nhưng hình như đây là ca khúc thích hợp với hắn nhất, mặc kệ, mượn trước dùng cái đã rồi tính.Trong nội tâm đã có ý định, lập tức thư thái không ít, ta ôm lấy đàn ghi-ta, ôn nhu mà đàn hát .
"Lục khinh nhẹ phẩy, Setsuna phá Huyền Băng, trời cao tiên âm phàm trần rơi.
Gió đông nhuộm nửa sắc Son Phấn, kỳ mưu hiểm binh vận màn trướng.
Chưa từng tương kiến trong mộng tư thế oai hùng,nhướng mày nhạt xem khắp Thiên Phong hỏa.
Đàm tiếu quần anh hát vang, mũi kiếm nhấp nháy,buộc nhẹ khinh sam kinh hồng như.
Thiển châm chước, ảnh Bà Sa, Dạ Lan san, đèn không xuyết, Trượng phu xử thế ứng đem công danh thác, há ném đi tuổi trẻ phí thời gian.
Giang Đông mỹ danh trác bạn, đương thời minh quân tá, hào hùng chịu ném thiên kim trọng một dạ. Tấu, một khúc vũ tiêm la, quân, đa tình cười cùng ta, mà lại vãn lan chỉ bước bờ ruộng dọc ngang.
Chưa từng tương kiến trong mộng tư thế oai hùng rộng rãi, nhướng mày nhạt xem khắp Thiên Phong hỏa, Đàm tiếu quần anh hát vang mũi kiếm nhấp nháy, buộc nhẹ khinh sam kinh hồng như.
Giang Đông mỹ danh trác, bạn, đương thời minh quântá, hào hùng chịu ném thiên kim trọng một dạ.
Tấu, một khúc vũ tiêm la, quân, đa tình cười cùng ta, mà lại vãn lan chỉ bước bờ ruộng dọc ngang.
Hiểu hàn nhẹ, Thần Quang sóc, tàn hồng phiên, song ảnh rơi, Càng sâu hồng tụ thiêm hương nghe thấy quế phách, rò tận chưa tỉnh phong tiêu điều.
Trong nháy mắt cường bắt làm nô lệ phá, ký ức, ngàn năm lại như hôm qua, ngày nay trống không cố lũy Giang Lưu thông suốt.
Giương, văn võ định cươngkhuếch, tiếc, sao băng giống như Lưu Hỏa, phong vân tán tụ đảm nhiệm bình luận.
Đại Giang đi về hướng đông thiên cổ sóng đào qua, loạn thế bụi bậm đảo mắt không có.
Soái đem học giả yên thâm chỉ có thể tái hiên mực, từ đâu duyệt tận tiêm hào sai, tài tuấn phong lưu ngạo Tam quốc. "
Hát đến câu cuối cùng, đột nhiên nhớ tới không biết thời không này có những quốc gia nào, liền đem "Tam quốc"đổi thành " liệt quốc", nghe có chút là lạ đấy, nhưng ta cũng đã cố gắng nhiều rồi. Không biết bọn họ có thoả mãn hay không, cái thủ khúc này khi
nghe xong tất cả đều là ca công tụng đức,xu nịnh bậc quân vương cho nên ta một mực cúi đầu không dám nhìn nét mặt của bọn hắn. Một khúc hát bỏ đi, ta ngẩng đầu, đã thấy bạch y công tử trong mắt sáng ngời, Tịch Kinh Vân trên mặt biểu lộ thần sắc càng thêm phức tạp, lại như kinh ngạc lại như lại như vui mừng, còn mang theo một tia phiền muộn khó hiểu. "Thơ hay, thơ hay." Tịch Kinh Vân đứng lên, đối với ta ôm quyền gật đầu vái chào, "Kinh vân đa tạ cô nương đã tấu khúc." "Khải Môn không dám nhận lễ của tướng quân như thế." Ta vội vàng đứng lên, buông đàn ghi-ta hoàn lễ. Bạch y công tử cười, đang định nói chuyện, lại nghe đến bên ngoài mái hiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi rất lớn, một hồi làm ầm ĩ, thanh âm đều truyền vào ghế lô cách âm rồi, không biết bên ngoài phát sinh chuyện gì? Bạch Y công tử nhíu mày, Tịch Kinh Vân ra bình phong kéo cửa phòng ra, đang định làm khó dễ, tiếng thét chói tai lập tức rõ ràng mà truyền vào trong mái hiên,lại không chỉ một người hoảng sợ mà muôn dạng kiểu hô to gọi nhỏ: "Giết người! Mau tới đây !có kẻ giết người!"
BẠN ĐANG ĐỌC
Oản thanh ti
RomantizmTruyện kể về cô gái hiện đại tên Diệp Hải Hoa, bị bệnh chết, nhờ Tá Thi Hoàn Hồn mà xuyên về cổ đại sống lại trong thân xác thiên kim đại tiểu thư, từ đó gặp nhiều khó khăn, thử thách để tìm được tình yêu đích thực của mình... Truyện hiện tại chư...