chương 76

1.6K 62 2
                                    

  Ảnh chụp của mình, giống Mao Chủ Tịch bị đóng khuôn treo tại trên tường nhà KO. . . . . .

Trong đầu Mô-za-a giờ đây đều hiện lên hình ảnh của mình được treo như vậy , nghĩ đến đó không khỏi rùng mình.

Không thể nào a a a a a a. . . . . . Mô-za-a tay run run chỉ vào Chân Suất , run giọng nói: "Ảnh chụp của ta?"

"Ừ! !" Tiểu bằng hữu Chân Suất  gật gật đầu.

"Ngươi nói trong nhà tên kia có ảnh của ta? ! Chụp khi nào? Hắn làm sao chụp được? Ta như thế nào lại không biết a a a ——" đột nhiên, Mô-za-a nhớ tới cái gì, trừng mắt: "Ta lần trước ở trong nhà hắn tại sao không thấy chứ?"

"Ngươi đã qua nhà Lão đại rồi à?." Mỗ tiểu hài tử cười đến hồn nhiên nhưng cũng đầy ác ý, ý vị thâm trường nhìn Mô-za-a: "Ta nói không phải là ở đó mà là ngôi nhà chính của lão Đại a."

"Hắn còn có một cái một cái nhà nữa sao?" Mô-za-a đột nhiên cảm thấy,bản thân mình biết KO thật sự rất ít. Hầu như không biết gì về con người này cả.

"Ân!" Chân Suất nháy mắt mấy cái: "Tẩu tử yên tâm, lão Đại nhất định sẽ mang ngươi đi, đến lúc đó ngươi hỏi lại hắn về chuyện ảnh chụp của ngươi đi."

"= =Ừ, nhất định!"

Nhìn bộ dạng Mô-za-a không bỏ qua, mỗ tiểu hài tử đột nhiên kêu lên: "Ai nha, ta giống như nghe được Tử thầy thuốc kêu ta, tẩu tử ta đi ra ngoài trước a \(^o^)/~"

Không đợi Mô-za-a kịp phản ứng, hắn đã chạy một mạch ra ngoài, trên mặt lộ vẻ ai cũng không nhìn được trò đùa dai vừa rồi.

XXXXXXXXXXXXXXXXX

Mô-za-a vẫn nghiêm mặt.

Thẳng đến khi đem hết đồ đạc dọn lên xe về nhà KO, bọn Bùi Diệp hỗ trợ dọn xong đồ vật này nọ rồi ra về. KO vươn tay sờ lên cái trán của hắn, vén tóc hắn lên, cúi đầu hỏi một tiếng, "Làm sao vậy?" Mô-za-a mới nâng mắt, buồn thanh hỏi: "Ta đang suy nghĩ, ngươi còn có nhiều chuyện  mà ta không biết. . . . . ."

KO nhíu mày, ngồi xuống bên hắn: "Chân Suất nói ngươi cái gì?."

Hắn ngữ khí trầm thấp, tựa hồ sớm dự đoán được Mô-za-a nghe được tin tức gì đó.

Mô-za-a quay sang nhìn hắn, mặt không chút thay đổi ngắn gọn nói: "Ảnh chụp."

KO sắc mặt không có gì dao động, thậm chí còn không cần hắn giải thích cũng biết hắn nói gì: "Ảnh của ngươi ta quả thật có 1 tấm."

"Chỉ có 1 tấm?"

"Ân."

KO nhìn hắn, lại thản nhiên nói: "Ta vẫn ngại ít ."

". . . . . ."

" Về sau có rất nhiều cơ hội." KO hôn lên tóc hắn, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phà vào màng tai hắn: "Mỗi ngày đều chụp một quyển đi, về sau chờ chúng ta già, lâu lâu lấy ra xem."

. . . . . .

Vì cái gì mỗi lần người này đều có thể bình tĩnh nói ra những lời buồn nôn như thế chứ a a. . . . . .

MĨ NHÂN ĐÍCH MĨ CÙNG HACKER ĐÍCH HẮC - IRIS LẠCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ