Chương 2: Màu mắt

290 15 1
                                    

"Ngày anh bước tới, bầu trời mùa thu dường như xanh hơn bao giờ hết."

Vài ngày trước, tôi nhận được một tin nhắn kì lạ.
Người gửi là một độc giả của tôi, tự xưng là Maya. Sau khi bày tỏ sự ngưỡng mộ, Maya đưa ra một lời đề nghị được giúp đỡ và yêu cầu gặp mặt. Tuy nhiên, tôi đã không đến cuộc hẹn. Chẳng có bất kỳ lý do gì để tôi đến một nơi để gặp một người tôi không quen biết, chẳng ai có thể dám chắc sẽ không có điều không hay xảy đến với tôi. Và tất nhiên, tôi hoàn toàn có quyền khước từ lời đề nghị ấy.
Cho đến một ngày, khoảng vào một tuần sau đó, một phong bì tiền được đặt ngay ngắn trong hòm thư của tôi vào buổi sáng.
Khoảng 4 triệu, tôi chắc chắn. Bên trong ngoài tập tiền là một mảnh giấy nhỏ, phẳng và sạch sẽ. Trên đó có lời nhắn, nét chữ nhỏ ngắn và đẹp đẽ:
"Đúng như tôi nghĩ, anh đã không đến. Tôi biết anh đang cần tiền, nếu anh không phiền, chúng ta sẽ bàn bạc về lời đề nghị của tôi lần nữa chứ, nhà văn Rin, tôi thực sự rất cần anh."
***
Ngày... tháng... năm...
Thu đã tới, đem theo cái lạnh se se đầy tâm trạng trên từng kẽ lá. Trời mùa thu cũng khác hẳn với mùa hạ, không còn xanh ngắt và trải rộng, thay vào đó là những gợn mây bồng bềnh, cuộn vào nhau, lững lờ trôi theo gió.
Hôm đó, An Vy nghỉ học.
Em phát hiện ra điều đó khi đứng đợi cô ấy ở cổng trường ba mươi phút trước khi vào lớp mà chẳng thấy đâu. Tin nhắn đến, An Vy nói cô ấy không khỏe và sẽ không thể tới.
Thiếu An Vy, chính là dấu hiệu đầu tiên cho thấy hôm nay sẽ là một ngày tồi tệ. Em đã quen với việc có Vy kè kè đi cạnh, thiếu cô ấy, mọi thứ đều trở nên gượng ép và buồn tẻ.
Hôm nay, anh tới lớp sớm hơn một chút. Anh cười tươi tắn, ngồi xuống ghế bên cạnh em ngay trước khi chuông reo.
- Chào.
Em rụt rè nói.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, em rút hết dũng khí mở lời bắt chuyện với một ai. Không biết điều gì đã khiến em can đảm đến vậy, nhưng sau tiếng chào rụt rè đó, em cảm nhận rõ trái tim mình bỗng dưng đập loạn lên một cách kì lạ.
Có vẻ như anh đã nghe thấy, lập tức hướng ánh mắt về phía em, đôi môi chợt mỉm cười theo thói quen.
- Ồ chào cậu. Maya phải không?
- Tử Lâm, chào....
Em đáp gọn, mắt hơi cụp xuống ngay khi bắt gặp nụ cười của anh.
Anh lôi từ trong túi ra một cái bút, chẳng có một quyển sách nào kèm theo. Thấy vậy, lần nữa rụt rè, em dùng ngón tay đẩy cuốn sách ra giữa bàn.

Thầy giáo đang giảng về một đoạn thơ tình của Puskin, xung quanh yên ắng. Người thì lẳng lặng ghi chép, người lại ngủ gục xuống mặt bàn.
- Cậu thích vẽ à?
Anh hỏi bằng âm điệu trầm ấm, gõ gõ chiếc bút vào hình ảnh đôi mắt hằn phía cuối trang sách.
- Ừ... Mình có biết một chút.
Em lúng búng trong miệng, chiếc mũ trùm đầu gần như bao bọc em một cách hoàn hảo, nó khiến em chẳng thể nhìn rõ anh.
- Cậu có đeo kính áp tròng không?
Anh tiếp tục. Em lập tức quay sang phía anh. Hôm nay anh ngồi vào chỗ của An Vy, ngay cạnh cửa sổ. Ánh nắng thu nhẹ nhàng soi vào, và em thú vị nhận ra rằng, không phải vì nắng mà mắt anh thực sự có màu nâu. Một màu nâu mạnh mẽ và sâu thẳm.
- Ừ không, sao vậy?
Em đáp, sau đó thu lại ánh mắt của mình, trước khi gương mặt trở nên nóng bừng.
- Không, mình cũng đoán vậy, vì mắt cậu rất sáng. Chỉ là mình muốn nhìn thấy cậu một chút, khi cậu quay ra đây, khi không giấu gương mặt xinh đẹp đó trong chiếc mũ trùm đầu, đại loại thế.
Anh dịu dàng, có vẻ như lại vừa thoáng cười một chút thì phải. Giọng của anh dập tắt cả khán phòng, khiến nó chìm trong im lặng, tắt luôn cả những suy nghĩ đang vang vọng trong em.
Em mím môi, tay xoay xoay chiếc iPod trong túi áo, nửa muốn đeo tai nghe vào để chấm dứt câu chuyện, nửa muốn anh tiếp tục câu chuyện bằng một cái gì đó, liên quan đến đôi mắt chẳng hạn.
- Cậu có thể vẽ mình không?
Em thấy anh tung cây bút vào không khí sau đó mỉm cười hài lòng khi nó ngoan ngoãn rơi trở lại vào tay mình sau một vũ điệu tuyệt đẹp trên không.
- Vì mình chưa từng được ai vẽ cả. Một ân hụê nho nhỏ được chứ, họa sĩ?
Anh tiếp lời, không quên dừng lại chờ đợi câu trả lời của em.
Em biết mình khi đó vẫn là con bé có gương mặt với hai má ửng hồng ẩn mình trong chiếc áo với mũ trùm đầu kín mít trông thật ngốc, nhưng khi đó, vào lúc anh lần nữa dùng thanh âm ấm áp của mình ngỏ ý muốn xin em một "ân hụê", em chẳng còn quan tâm đến điều đó nữa. Chẳng còn để ý xem mình có xấu xí hay không, mọi mặc cảm bỗng dưng tan biến, chỉ biết rằng khi ấy em đã mỉm cười, nhìn anh và đáp lại bằng ba tiếng: "Tất nhiên rồi."
***
Bữa trưa hôm đó, thiếu vắng An Vy, em ngồi một mình. Xung quanh có rất nhiều bàn của các nhóm khác còn trống chỗ. Nhưng em không đến chỗ họ, em ngồi đó, chỗ ngồi quen thuộc của em và An Vy, lặng lẽ mở hộp cơm của mình.

THIÊN NGA ĐENNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ