Tề Giai trực tiếp đi về phía rèm cửa sổ, kéo một cái, ánh mặt trời 12 giờ trưa mùa hè mãnh liệt, chói mắt tràn vào phòng ngủ của Mạc Bảo Bối, ngoài cửa sổ còn truyền đến tiếng chim hót và tiếng của Mạc Trường Thắng.
Rèm cửa sổ phòng Mạc Bảo Bối được chọn là vải chuyên dụng để chắn nắng may trong hai tầng tơ lụa hồng nhạt, chức năng mùa đông cách lạnh, mùa hạ cách nhiệt, có tính riêng tư và hiệu quả cách âm rất tốt. Tề Giai kéo nó ra khiến ánh mặt trời và âm thanh truyền vào căn phòng.
- Cứu mạng, ai tới bắt hai yêu nữ này với! - Mạc Bảo Bối giống một con sâu lông, quấn ga giường lăn lộn trên giường, khổ sở nhỏ giọng rên rỉ.
- Còn chưa chịu rời giường, cái đồ siêu lười cậu, đã sắp ăn cơm trưa mà cậu còn ngủ. - Viên Tử ngồi bên giường Mạc Bảo Bối cười nói, đưa tay giữ hai cánh tay Mạc Bảo Bối, muốn kéo cô dậy.
Mạc Bảo Bối không chút cử động, tiếp tục làm ổ trên giường. Hơi sức Viên Tử không lớn hơn Mạc Bảo Bối, chỉ có thể nhìn Mạc Bảo Bối tiếp tục ngủ nướng mà không thể làm gì.
- Giai Giai cậu giúp tớ một chút, cậu xem Bảo Bối vẫn không chịu rời giường. - Viên Tử hờn dỗi gọi Tề Giai đứng ở bên cửa sổ, bất mãn nhìn Mạc Bảo Bối dúi đầu vào gối.
- Mở Quốc ca. - Tề Giai nhàn nhạt liếc mắt nhìn, từ từ phun ra ba chữ.
Viên Tử vừa nghe, hai mắt tỏa sáng, xông tới sofa nhỏ lấy điện thoại di động trong túi trước mặt, cúi đầu mở ca khúc.
- Đứng lên! Không được làm nô lệ người ta! Đem xương máu chúng ta, xây trường thành mới của chúng ta! Dân tộc Trung Hoa. . . . . .
Chỉ chốc lát sau, Quốc ca sôi nổi trong phòng ngủ của Mạc Bảo Bối.
Sau khi nghe Quốc ca, Mạc Bảo Bối lập tức tỉnh táo lại, rất cung kính đứng nghiêm ngay ngắn trên giường, cẩn thận lắng nghe Quốc ca.
Viên Tử nhìn thấy thì che miệng cười một tiếng, nghĩ thầm vẫn là Tề Giai có biện pháp, biết Mạc Bảo Bối có lòng yêu nước, hiểu đúng bệnh hốt đúng thuốc, chỉ một bài Quốc ca là có thể trực tiếp gọi tỉnh Mạc Bảo Bối.
Sau khi Quốc ca trình diễn xong, Mạc Bảo Bối lập tức ném gối về phía Tề Giai. Chẳng qua Tề Giai đã tính toán rồi, nhẹ nhàng nghiêng người lập tức tránh thoát. Mạc Bảo Bối thấy vậy lập tức quăng một cái gối khác tới Viên Tử, nhưng Viên Tử không chú ý tới, chỉ lo bỏ điện thoại vào lại túi, vừa vặn bị đập trúng.
Viên Tử vô tội vuốt má phải bị đập vào, mở đôi mắt tròn xoe, ánh mắt đáng thương mà nói ra:
- Tại sao luôn là tớ bị thương?
- Bởi vì trên đầu cậu không có mắt. - Mạc Bảo Bối lạnh lùng bỏ lại một câu nói, đi vào trong phòng tắm.
- Ai mà mở to mắt dài đến trên đỉnh đầu vậy? - Viên Tử kéo dài âm thanh hỏi, hầu như cô luôn là người trong những người không tránh khỏi tai họa.
- Giai Giai thì dài đấy, học người ta chút đi. – Tiếng Mạc Bảo Bối kèm theo tiếng đóng cửa phòng tắm cùng nhau truyền đến lỗ tai Viên Tử.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ông xã không thuần bà xã lưu manh
RomanceTác giả: Trần Tiểu Na Thể loại: Hiện đại, sủng, HE Số chương: phần 1 (61 chương) + phần 2 (33 chương) Editor: Tóc gió thôi bay Conver: ngocquynh520 Nội dung giới thiệu: Mạc Bảo Bối, thiên kim của chủ tịch Chính ủy đặc khu Hải quân 34 khu hành...