Truyện: Đã lâu không nói
Tác giả: Bùi NgânBộ truyện này Au viết đã cách đây vài năm trước rồi nên lời văn có lẽ sẽ không còn thu hút nữa, nhưng Au hy vọng sẽ mang đến cho các bạn giây phút thư giản nhất khi đọc truyện! :* :*
____
Trên chiếc giường màu trắng. Tuấn Chung Quốc buổi sáng đều thức dậy rất sớm vì cậu thích hít thở không khí yên bình ở đây.
Từ trên tầng 3 nhìn qua cửa sổ.
Thời tiết hôm nay thật đẹp, cậu mỉm cười giống như một thói quen thường ngày vì nghĩ đến lát nữa sẽ được nhìn thấy gương mặt của người đó lòng cậu lại có một cảm giác ấm áp không thể tả được. Nhưng đối với cậu, một giờ đồng hồ không gặp người đó thì cứ như một năm vậy.Tuấn Chung Quốc đang yêu và yêu rất nhiều, đến nổi chỉ muốn mãi mãi được nhìn thấy bóng dáng đó mặc dù chỉ là ở phía sau cũng mãn nguyện. Có nhiều lúc cậu tự nói với mình rằng có phải cậu yêu đến điên rồi hay không.
Tuấn Chung Quốc là một người hiền lành, cậu rất đơn giản ôn hòa với mọi người xung quanh cho dù quá khứ của Chung Quốc cũng không gì tốt đẹp cả. Trời cho cậu một gương mặt vừa xinh đẹp lại vừa pha lẫn chút đáng yêu quyến rũ, Tuấn Chung Quốc đã từng lấy điều đó làm một sự may mắn đặc biệt riêng cho bản thân mình, tuy vậy gương mặt ấy lại khiến cậu luôn phải bị những người khác ganh ghét. Điều đó làm cho cậu rụt rè hơn rất nhiều.
Nhìn lại đồng hồ. Nhanh chân đi xuống lầu mà chuẩn bị bữa sáng.
Đồ ngủ hơi trẻ con một chút. Đôi tay khéo léo từng chút một chăm chú làm cơm. Nếu như bây giờ xuất hiện một cô gái ở đây thì nhất định sẽ không thể nào rời mắt khỏi vì bóng dáng cao gầy ôn nhu của cậu.
Nhưng có một điều cần phải nói. Tuấn Chung Quốc... Chỉ yêu thích một người con trai, Người đó không ai xa lạ cả. Chính là Kim Tại Hưởng. Người đang cùng cậu chung sống, là người cậu luôn ở cạnh bao nhiêu năm qua. Là người đem lại cho cậu niềm vui và cũng vô số lần đau khổ."Tại Hưởng. Anh dậy rồi, mau xuống ăn sáng đi. Buổi trưa hôm nay tôi sẽ làm vài món bổ dưỡng cho anh, mấy ngày nay anh làm việc nhiều như vậy cần phải ăn uống đầy đủ một chút."
Khi nhìn thấy Tại Hưởng, thật tình cậu chỉ muốn đem hết hình ảnh của hắn trong ngày hôm đó thu vào tầm mắt, để lúc nào không nhìn thấy hắn thì cậu vẫn có thể mở lại xem ở trong đầu.
Hầu như ngày nào cũng vậy. Tại Hưởng vừa thức dậy đã nghe được giọng của Chung Quốc riết đến giờ đã trở thành một thói quen. Nhiều khi hắn còn cảm thấy Chung Quốc đúng là một người rất phiền phức. Nhưng nếu không có cậu, chắc chắn hắn sẽ không bao giờ quan tâm đến bản thân mình mà suốt ngày chỉ lo đến công việc.
Kim Tại Hưởng là một người ngăn nắp, sạch sẽ đến khiến cho người khác có một cảm giác khó gần. Nhưng đối với Tuấn Chun Quốc thì hắn lại là một người rất tốt bụng, lại còn rất chăm chỉ.Tại Hưởng "ừ" một tiếng. Nụ cười của hắn so với lúc một người đàn ông rơi nước mắt còn ít hơn.
Con người này. Đôi khi lại lạnh lùng và đôi khi lại ấm áp, làm người ta cảm thấy rất khó hiểu.Lúc dùng bữa sáng là lúc được nhìn thấy Tại Hưởng nhiều nhất. Đây cũng là lý do vì sao Chung Quốc lại cực kỳ yêu thích buổi sáng đến như thế. Mỗi ngày chỉ cần làm những món ăn cho hắn tẩm bổ cũng đã là một điều vô cùng hạnh phúc đối với cậu, Chung Quốc thích nghe hắn khen mình nấu ăn ngon hoặc hắn sẽ gật đầu và muốn mang một phần đến công ty cho bữa trưa, lúc đó Chung Quốc giống như muốn hét toán lên vì vui mừng.
Cậu đã yêu Kim Tại Hưởng đến điên cuồng, chỉ cần một lời nói của hắn thôi, Cậu nhất định sẽ đem lời nói đó ghi nhớ mãi ở trong lòng."Hôm qua xin việc như thế nào rồi."
Nghe cậu nói hôm qua đi xin việc. Cho nên Tại Hưởng chỉ đột nhiên nhớ đến mà sẳn tiện hỏi."Ngày mai tôi bắt đầu đến công ty. Lần này quả thật rất may mắn, tôi đã vượt qua rất nhiều người."
Đây là lần thứ 5 cậu đi xin việc. Những lần trước liên tục bị đuổi vì người như cậu. Gầy đến người khác có thể bế lên một cách dễ dàng, chân tay lại không mấy nhanh nhẹn, nhưng lại được trời sinh có gương mặt đẹp.... Nhưng lợi thế đó không thể đem so được với bằng cấp.
Nói đến Kim Tại Hưởng. Tại sao suốt ngày cứ lạnh lùng, có lẽ là do tính tình từ trước đến giờ mặc dù lúc ở cùng cậu thì hắn không có điểm gì gọi là bực tức hoặc có những lời nói dữ dằn.
Thực chất là một ngày hắn không nói được với cậu mấy câu. Thường chỉ hỏi một vài điều giống như. "Cậu nấu cơm tối chưa." hay "Hôm nay lại bị đuổi việc à".... Ngoài ra một câu về những vấn đề khác hắn đều rất ít nhắc đến.Nhưng khi bước ra bên ngoài, Kim Tại Hưởng lại là một người rất nguy hiểm. Chỉ là Chung Quốc chưa từng chứng kiến được hình ảnh của hắn ngay lúc đó. Cậu chỉ nhìn thấy hình ảnh của Tại Hưởng trên tv, không khác gì so với lúc ở nhà nhưng quả thật lại toát lên một cảm giác khiến người khác phải bái phục.
Tại Hưởng vừa ăn. Mặt hướng nhìn cậu nói.
"Cậu, lần này chuyên tâm hơn một chút."Chung Quốc lại mỉm cười. Nụ cười thật đẹp nhưng vốn dĩ người kia lại không nhận ra.
"Tôi nhất định làm tốt. Cảm ơn anh."
Nghe câu nói đó của hắn. Chung Quốc vui lắm, đã rất lâu rồi Tại Hưởng không đối mặt cậu mà nói chuyện. Chỉ một câu nói nhỏ như vậy đã làm cậu thấy được mùa xuân bắt đầu xuất hiện trong lòng.Đã hơn 6 năm rồi, nhiều năm như vậy sinh sống cùng nhau. Tình cảm của cậu đối với hắn không một chút thay đổi, ngược lại còn yêu hắn nhiều hơn trước nữa. Không hiểu tại sao Chung Quốc lại đi yêu một người lạnh lùng như hắn, cậu tự hỏi...Liệu cậu có thể giữ gìn tình cảm này đến khi nào? Nhiều lúc rất muốn nói ra nhưng lại không nói nên lời, điều đó làm cậu rất phiền lòng.
Nhớ lại năm lúc cậu được 19 tuổi. Lúc đó Tại Hưởng đã 22 tuổi. Lần gặp mặt đó như đã cho cậu được biết đến hắn và được yêu hắn. Dù qua bao nhiêu khổ đau cũng chấp nhận.
~~~
.
Hết chương 1
BẠN ĐANG ĐỌC
[TAEKOOK] Đã Lâu Không Nói (Hoàn)
Randomthể loại: Fanfic, boylove, hiện đại. ngược tâm, đơn phương . Tác giả: Bùi Ngân [BEI] *đừng chuyển ver Đây chỉ là fic nên Au xin phép xóa những cmt không lịch sự nhé! Cảm ơn các tình yêu đã đọc :* :* Tuấn Chung Quốc... Thật là ngốc, ngốc vì yêu hắn n...