Chương 213 - Trêu chọc

3.6K 192 7
                                    

  Ra khỏi siêu thị, vừa muốn đem đồ mang lên xe, Ngô Sở Úy liền kéo cánh tay của Trì Sính lại.
"Này, mình chạy bộ về nhà đi!"
Trì Sính liếc mắt sang bên cậu, "Nói xem nhiều đồ như vậy, chạy thế nào?"
Ngô Sở Úy nói, "Vác tất cả chạy thôi! Vác hết chỗ này chạy không phải càng có thể rèn luyện thân thể hay sao?"
"Người ta vác nặng thì đem vật nặng buộc trên lưng, cậu thì xách trên tay hả? Làm không tốt còn làm cho cảnh sát hỏi thăm." Trì Sính đem tất cả đồ đạc trên tay mình để hết lên xe, thản nhiên nói, "Muốn chạy, một mình cậu chạy, tôi lái xe về trước."
"Đừng làm thế!"
Ngô Sở Úy chính là sợ Trì Sính trở về một cách nhanh chóng, còn cậu có trở về hay không đều không sao cả. Nghe Trì Sính vừa nói như vậy, vội vàng đem đồ đạc trong tay nhét vào cốp sau, nhanh nhẹn mà lên xe.
Ô tô ở trên đường chậm rãi chạy, trong lòng Ngô Sở Úy bồn chồn sợ hãi, như sắp bị làm thịt.
Tình thế ngàn cân treo sợ tóc nhanh chóng gửi tin nhắn cấp cứu cho Khương Tiểu Soái.
"Sư phụ, mau khuyên Quách Tử quay về, anh ta muốn giết tôi, anh ta không phải người tốt."
Đúng lúc Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ ngồi chung một chỗ, đọc được tin nhắn này ngay lập tức đưa cho Quách Thành Vũ xem, hai người cùng nhau lộ ra nụ cười tà ác.
Một phút sau, Ngô Sở Úy nhận được tin nhắn trả lời của Khương Tiểu Soái.
"Tôi cũng không phải người tốt."
Mặt của Ngô Sở Úy thoắt một cái tái xanh.
Quay đầu nhìn Trì Sính, ánh mắt phát ra khí phách lạnh lẽo, sắc bén, vô cùng kiên định, mặc dù lúc này tâm tình vô cùng bình thường, đều mang một khí thế kinh người 'không giận tự uy' (không cần tức giận cũng làm người khác sợ). Nếu như mà tính khí dữ tợn tới... . . . Ngô Sở Úy nhịn không được rùng mình.
Bình tĩnh, bình tĩnh. . . . . Ngô Sở Úy tự trấn an bản thân.
Cậu cũng không có chuyện gì làm quá đáng, đều là con hồ ly tinh kia ngã vào lòng. Hơn nữa cậu chỉ là lợi dụng cô ta, một người đàn ông nếu muốn làm chuyện đại sự, ắt phải hy sinh một chút... . . . . .
Kết quả, suy nghĩ nhiều như vậy rồi cũng thấy khả quan hơn một tẹo, thì Quách Thành Vũ gọi điện đến, bức tường trong lòng Ngô Sở Úy vừa xây dựng ngay lập tức sụp đổ.
"Đến đâu rồi?" Quách Thành Vũ hỏi.
Trì Sính nói, "Khoảng gần hai mươi phút nữa."
"Nhanh lên một chút, tôi sắp ngủ gật đến nơi rồi."
Trì Sính không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.
Ngô Sở Úy đột nhiên ôm bụng, sắc mặt xoắn xuýt mà hướng về phía Trì Sính nói, "Tôi đau bụng, muốn đi vệ sinh."
Trì Sính nói, "Sắp tới nhà rồi, nhịn một lát."
"Nhịn không được." Ngô Sở Úy ôi ôi kêu lồng kêu lộn, "Nhanh lên, tìm cho tôi một nhà vệ sinh công cộng nhanh. . ! !" 
Trì Sính bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là vòng xe vào làn đường trong, lập tức dừng lại trước một quán KFC, cho Ngô Sở Úy đi vào.
Ngô Sở Úy ngồi xổm trên bồn cầu, ngồi đánh bài trên điện thoại, thích thú chơi đến thua sạch mới xách quần đi ra ngoài.
Ngồi trên xe, lại vặn vẹo trên đùi Trì Sính, giả bộ mất nước.
"Bụng rất đau."
Trì Sính đem bàn tay lớn mềm mại ấm áp đặt lên bụng của Ngô Sở Úy, nhẹ nhàng xoa xoa cho cậu vài cái.
"Bụng làm sao lại đau? Buổi chiều ăn cái gì?"
Ngô Sở Úy oán thầm: Nào ăn được cái gì, đã nhìn thấy Quách Thành Vũ.
Trì Sính đem tay trên bụng Ngô Sở Úy lấy ra, vừa muốn khởi động xe, Ngô Sở Úy lại đem tay anh lôi trở về.
"Lại xoa xoa nữa, vẫn còn đau mà."
Trì Sính lại xoa nhẹ một lúc, mắt nhìn trời đã tối, liền đem áo Ngô Sở Úy vén xuống, vỗ vỗ mông cậu nói, "Kiên trì một lát nữa, về đến nhà uống thuốc thì ổn rồi."
Ngô Sở Úy len lén chỉnh lại đồng hồ một chút, quay lại Trì Sính nói, "Ôi trời, đã hơn mười giờ rồi, anh nhanh gọi điện thoại cho Quách Tử, bảo anh ta hôm khác đến chơi đi, như thế này còn ăn cơm cái gì nữa hả? Đều sắp đi ngủ đến nơi rồi."
"Không sao, Quách Tử từ trước đến nay ăn không nhiều, cách ba bốn tiếng lại ăn khuya. Huống hồ tôi với cậu còn chưa ăn, quay về có đồ ăn sẵn rồi không tốt hay sao?"
Ngô Sở Úy ủ rũ nói, "Tôi không muốn ăn, tôi muốn ngủ, lúc ngủ tôi không thích có người ầm ĩ."
Trì Sính mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, "Hôm nay cậu rốt cuộc làm sao vậy?"
Ngô Sở Úy thần sắc cứng đờ, im lặng hồi lâu mới mở miệng.
"Tôi không muốn để cho Quách Thành Vũ ăn ở nhà chúng ta, tốn gạo tốn lại tốn dầu."
Trì Sính vừa nghe liền cười, "Cậu vòng vèo hồi lâu như vậy chỉ vì chuyện nhỏ này thôi hả?"
Ngô Sở Úy gật đầu, giả bộ dường như chuyện thật sự như thế, giống như người buổi chiều kêu to miễn phí tiền đèn Quách Tử không phải là cậu.
Trì Sính còn chưa lên tiếng, Quách Thành Vũ bên kia lại điện thoại tới.
"Tôi cho nhà cậu biết, cái đồ vắt cổ chày ra nước, hai chúng tôi đến ăn mang theo cả dầu mỡ mắm muối, gạo, mỳ, rau dưa, rượu sang đây. Bây giờ đã bắt đầu nấu cơm, chờ gia đình cậu về chắc đồ ăn đã chín cả rồi."
Buông điện thoại xuống, Trì Sính quay sang Ngô Sở Úy nói,"Bây giờ cậu thoải mái chưa? Người ta cái gì cũng tự mình mang theo."
Ngô Sở Úy, "..."
Bên kia cúp điện thoại cùng lúc, Khương Tiểu Soái đấm sau lưng của Quách Thành Vũ vui vẻ điên cuồng.

[ Đam mỹ ] Nghịch tập Quyển 2Where stories live. Discover now