Chương 225 - LỆCH PHA

2.9K 160 1
                                    

  Ngô Sở Úy đang ở trong phòng đi đi lại lại, đột nhiên, cửa có tiếng truyền đến mấy tiếng cạch cạch.
Ngô Sở Úy đã ở đây bốn ngày, bình thường ban ngày Trì Viễn Đoan rất ít khi đến đây, thỉnh thoảng ông cũng về ngủ, nhưng chưa bao giờ về vào lúc này.
Chẳng lẽ. . . . Trì Sính tới?
Ngô Sở Úy hưng phấn vui vẻ vọt đến bên cửa, bên kia Trì Viễn Đoan vừa mới nắm vào tay vặn cửa, còn chưa kịp đẩy ra.
Ngô Sở Úy bên trong liền mở tung ra.
May là Trì Viễn Đoan trọng tâm vững vàng ổn định, phản ứng kịp thời rụt tay lại, nếu không khảng định đã ngã về phía trước, số may mắn thì ngã vào Ngô Sở Úy, xấu số thì đã nằm dài trên đất rồi.
Ngô Sở Úy sững sờ kinh hãi khi nhìn thấy 'Trì Sính già' hơn hai mươi tuổi, tâm trạng trong nháy mắt rơi xuống đáy vực.
Chú à, không có việc gì sao lại trở về nhà giờ này chứ? Nhìn thấy chú không phải là làm con giật mình hay sao?
Trì Viễn Đoan so với Ngô Sở Úy còn kinh ngạc hơn, nhưng ông che giấu tâm tình rất tốt.
"Đứng đây làm gì?"
Ngô Sở Úy lập tức toát ra một nụ cười sáng lạn.
"Chào mừng chú về nhà ạ!"
Nói xong hai tay hướng vào trong phòng, làm ra tư thế hoan nghênh giả tạo.
Trì Viễn Đoan không lộ ra chút vui mừng, trái lại trầm mặt nhắc nhở, "Đừng giở trò với tôi."
Ngô Sở Úy bĩu môi, đi theo sau Trì Viễn Đoan nói: "Con có giở trò gì đâu, con cả ngày một mình ở nhà, rất là buồn chán. Vừa hay chú lại về, con có thể không vui sao?"
"Biết chán thì nhớ cho kỹ, sau này tránh xa Trì Sính ra."
Ngô Sở Úy càng nghe càng cảm thấy mình mới là con của Trì Viễn Đoan.
Theo Trì Viễn Đoan đi tới cửa phòng, đôi mắt gian xảo nhìn vào trong.
"Chú à, chú tính chừng nào thả con ra?"
Một lúc lâu, Trì Viễn Đoan mới lạnh lùng mở miệng.
"Chờ chừng nào cậu nghĩ thông suốt rồi, quyết định chia tay với Trì Sính, tôi sẽ thả cậu ra."
Ngô Sở Úy vẻ mặt không chút thay đổi, "Chẳng lẽ chú muốn ở cùng con đến hết đời?"
Trì Viễn Đoan nghe thấy giọng điệu cố chấp này của Ngô Sở Úy, thở không ra hơi.
"Cậu, nếu dám làm như vậy, tôi cũng không ngại dây dưa với cậu, dây dưa tới khi tôi chết mới thôi."
Ngô Sở Úy nuốt nước bọt, "Lỡ cô biết sẽ không hay đâu."
Ánh mắt dữ tợn của Trì Viễn Đoan trong tích tắc chiếu lên mặt Ngô Sở Úy.
"Mẹ của Trì Sính có hồ đồ, cũng không thể cho rằng tôi thích một thằng nhóc không biết xấu hổ như cậu! Cậu nói xem một thằng nhóc mặt mày sáng láng như cậu, sao trong đầu lại có suy nghĩ biến thái này? ! "
Ngô Sở Úy bày ra dáng vẻ uất ức rất lúng túng nói, "Chú à, con không có ý đó, con là nói nếu cô biết chuyện giữa con và Trì Sính thì không tốt lắm, người làm mẹ đều không phải rất yếu đuối hay sao?"
Sắc mặt Trì Viễn Đoan thay đổi mấy lần, cuối cùng không nói gì, mặt lạnh đi vào nhà vệ sinh.
Ngô Sở Úy hầm hừ, còn nói trong đầu con suy nghĩ biến thái, đầu óc người không phải cũng suy nghĩ vậy sao?
Trì Viễn Đoan từ phòng vệ sinh đi ra, cũng không thèm liếc mắt nhìn Ngô Sở Úy, mạnh mẽ đi vào thư phòng, đứng trước kệ sách tìm kiếm.
Ngô Sở Úy lại đuổi theo, giọng tán gẫu hỏi, "Hôm nay sao chú về sớm vậy?"
"Về thu dọn, chuẩn bị khảo sát ngoại tỉnh ba ngày."
Ngô Sở Úy vừa nghe nói Trì Viễn Đoan phải rời khỏi, còn nghĩ là có hi vọng. Ba ngày đó! Trì Sính dù có chậm chạp thế nào đi nữa, ba ngày cũng đủ để anh ta giải ra rồi nhỉ?
Không ngờ Trì Viễn Đoan ngay sau đó nói, "Cậu cũng thu dọn đi, buổi chiều đi theo tôi."
Mặt Ngô Sở Úy trong nháy mắt từ hớn hở trở lên u ám.
"Cái gì? Con cũng phải đi với chú?"
"Cậu không phải nói ở nhà một mình buồn chán sao? Vừa hay tôi đem cậu đi ra ngoài hóng gió, cậu cũng nhân dịp này tham quan các công ty tiên tiến của tỉnh khác, học hỏi kinh nghiệm phát triển của người ta."
Ngô Sở Úy giọng nói có chút khổ sở "Ý tốt của chú con xin nhận, nhưng con thật không muốn cùng chú chạy ngược chạy xuôi. Nói thật với chú hàng ngày chú thấy con vui vẻ, nhưng thật ra tâm trạng con không tốt. Con nghĩ nhân dịp chú ra ngoài thì mình ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, đợi chú về con sẽ ra mở cửa cho chú."
Trì Viễn Đoan mặt không đổi sắc,"Tôi cũng nói thật với cậu mà, cho nên tôi đưa cậu ra ngoài! Cũng bởi vì để một mình cậu ở đây thấy không yên tâm. Cậu cũng coi như theo tôi tán gẫu nói chuyện, nhanh lên thu dọn đồ đạc đi."
Ngô Sở Úy thấy việc này không còn một tý nào để mà thương lượng thêm, không thể làm gì khác hơn nữa, sịu mặt hỏi,"Khi nào thì đi ạ?"
"Khoảng mười hai giờ."
Ngô Sở Úy nhìn xuống đồng hồ, đã hơn mười một giờ rồi. Ôi trời ơi! Thời gian không còn nhiều, cũng chỉ còn tầm bốn mươi phút nữa thôi.
Trì Sính có thể giải mật mã trong thời gian ngắn như vậy hay sao?
Ngộ nhỡ, chờ mình đi anh ấy mới hiểu ra, có mang theo người xông đến, thì cũng không phải tự mình chui đầu vào lưới hay sao? Nếu để cho Trì Viễn Đoan biết, trong cơn tức giận có thể đem mình giam xa 9 tỉnh liền, có lẽ mục đích lần này ra ngoài chính là muốn đem mình đi giam giữ đến nơi 'quỷ không biết thần không hay'?
Trong đầu Ngô Sở Úy hiện lên viễn cảnh vô cùng thê thảm.
Đang nghĩ ngợi, Trì Viễn Đoan mở miệng lần nữa.
"Sao còn không nhanh đi thu dọn?"
Ngô Sở Úy không lưu loát nói,"Không... vội ...mà? Không phải còn gần một tiếng hay sao ạ?"
"Cậu không định ăn cơm?" Trì Viễn Đoan ánh mắt nghiêm nghị,"Chúng ta đi lúc mười một giờ ba mươi, đi sớm còn ăn cơm, cơm nước xong xuôi thì cũng mười hai giờ là vừa."

[ Đam mỹ ] Nghịch tập Quyển 2Where stories live. Discover now