Trì Sính cấp tốc chạy về nhà, đã trễ thế này Trì Viễn Đoan vẫn chưa về, Trì Sính trực tiếp đi tới cửa phòng ngủ, cửa vẫn còn khóa, vẫn có thể nghe được những tiếng động nhỏ bên trong như trước.
Trì Sính không nói hai lời, một đạp đá văng cửa.
Một con chó con mặt mày dữ tợn bị trói ở chân tủ, đang nhảy lên nhảy xuống, mảnh vỡ bình hoa vẫn còn rải đầy trên mặt đất chưa kịp dọn. Chó con vừa thấy Trì Sính liền điên cuồng cắn sủa, so với miêu tả của Trì Viễn Đoan lúc trưa hoàn toàn trùng khớp.
Trì Sính nếu không hiểu rõ Trì Viễn Đoan, thật sẽ nghĩ bản thân trách lầm ông.
Cậu yên lặng nhìn từng dấu vết trên thành giường, nghĩ đến những tiếng động dị thường nghe được ban ngày, trong lòng hối tiếc không thôi.
Trì Sính thậm chí có thể tưởng tượng ra động tác giãy dụa và biểu tình của Ngô Sở Úy, nhất định là vô cùng lo lắng, thống khổ, vô vọng. Nhất định đau khổ cầu xin mình có thể đẩy cửa ra, thấy cậu bị trói trên giường, toàn thân đầy vết thương.
Tim Trì Sính như bị đóng đinh, tự tra khảo, trừng phạt bản thân.
Qua một lúc lâu, anh gọi vào số Trì Viễn Đoan.
Điện thoại do thư ký Trì Viễn Đoan nghe.
"Xin chào, Bí thư Trì đang tiếp một vị khách quan trọng, nếu có việc gấp, có thể nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời lại sau."
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Trì Sính bao phủ một tầng băng giá.
"Cô giúp tôi chuyển lời với ông ta, để ông ta tự biết giải quyết cho tốt."
"Cái này..."
Trì Sính không nói gì thêm nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Thư ký bên kia tiếp điện thoại xong, sắc mặt nghiêm trọng đi vào phòng, Trì Viễn Đoan đang nhìn chăm chú bác sĩ bôi thuốc cho Ngô Sở Úy.
Thư ký lẳng lặng đi tới, kề vào tai Trì Viễn Đoan nói gì đó. Sắc mặt Trì Viễn Đoan đổi rồi lại đổi, theo thư ký đi ra ngoài.
"Nó nói gì?" Trì Viễn Đoan hỏi thư ký.
Thư ký hơi lộ vẻ khổ sở nói: "Cậu ta chỉ nói một câu."
"Câu gì?"
"Cậu ta... Cậu ta nói để ông tự giải quyết cho tốt."
Trì Viễn Đoan xanh mặt, há mồm nói hai chữ.
"Súc sinh!"
Nhưng mà, ba của 'tổng công đại nhân' vẫn là ba 'tổng công đại nhân', đến lúc quay vào phòng, như người không có gì hỏi thăm bác sĩ, khuôn mặt hòa ái chỉ quan tâm bệnh nhân.
"Ngoại trừ mắt cá chân dây chằng bị tổn thương, còn lại đều là bị thương ngoài da, chăm sóc mấy ngày là khỏe."
Giọng Trì Viễn Đoan bình thản nói với bác sĩ: "Làm phiền ông, trễ vậy còn phải đi một chuyến."
"Ông khách sáo rồi, là bổn phận thôi mà."
Sau khi bác sĩ và thư ký đều rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại hai người Trì Viễn Đoan và Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy cầu xin Trì Viễn Đoan, "Chú à, xin chú, chú thả cháu đi! Công ty chúng cháu vừa nhận một hạng mục lớn, không thể không có cháu!"
"Không phải có Trì Sính giúp cậu trông coi sao?" Trì Viễn Đoan nói, "Vừa hay cậu nhân cơ hội này mà nghỉ hai ngày."
Bố chồng quả là đối với vấn đề gì cũng biết rõ!
Ngô Sở Úy cười gượng hai tiếng, "Con sao có thể khiến con trai của chú cực khổ được!"
"Nó giờ không khổ à?" Trì Viễn Đoan hỏi lại.
Ngô Sở Úy không lời đáp lại, chỉ có thể yên lặng mắng thầm trong lòng.
Một lát sau, tiếng của Trì Viễn Đoan lại vang lên lần nữa.
"Thời gian này mẹ Trì Sính ra nước ngoài, trong nhà chỉ có mình tôi, cậu hãy cùng tôi bầu bạn đi."
"Bầu bạn với chú?"
Ngô Sở Úy dùng đủ mọi sắc thái gương mặt để diễn tả thần sắc kinh khủng vô cùng nhuần nhuyễn.
Trì Viễn Đoan lại có vẽ rất an nhàn, "Thế nào? Không vui à?"
Ngô Sở Úy nghẹn một lúc, mới nói bốn chữ.
"Thụ sủng nhược kinh." (Được thương mà sợ)
Trì Viễn Đoan không nói gì, bình tĩnh vào phòng tắm, trong chốc lát, phòng tắm truyền đến tiếng xả nước. Trên lưng Ngô Sở Úy từng đợt lạnh cả người, xem ra, ông ta thật sự định ở lại đây.
Mẹ ơi!, ngày gì thế này, có mơ cũng không ngờ lại cùng lãnh đạo thành ủy ở chung một phòng, lo sợ trong lòng Ngô Sở Úy không nói cũng biết.
Một lát sau, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Trì Viễn Đoan mặc áo ngủ, tóc còn ướt đi vào phòng ngủ.
Ngô Sở Úy vội đứng dậy chạy ra cửa.
Trì Viễn Đoan gọi cậu lại.
"Đi đâu đó?"
Ngô Sở Úy nói: "Chú ngủ tại phòng ngủ này, tôi đi tìm phòng khác."
Trì Viễn Đoan nhíu mày, "Cậu tìm phòng khác ngủ, vậy gọi là bầu bạn với ta sao?"
Ngô Sở Úy hóa ngốc đứng lặng ở cửa.
"Cậu ngủ bên này, tôi ngủ bên này."
Trì Viễn Đoan chỉ cho Ngô Sở Úy, ông ngủ bên phải, Ngô Sở Úy ngủ bên trái.
Ngô Sở Úy hơn nữa ngày mới lê bước đi tới, len lén liếc nhìn Trì Viễn Đoan, hơi mất tự nhiên ngồi xuống.
Kết quả, vừa đặt mông xuống giường, chợt nghe Trì Viễn Đoan nghiêm nghị hỏi một tiếng.
"Tại sao không đi tắm?"
Ngô Sở Úy sợ đến tức tốc từ trên giường nhảy bắn lên.
YOU ARE READING
[ Đam mỹ ] Nghịch tập Quyển 2
General FictionTên gốc: Nghịch tập (tạm dịch: phản công) Tác giả: Sài Kê Đản Thể loại: Hiện đại, cường cường, phản công, điểu ti thụ (điểu ti: ám chỉ những người đàn ông có xuất thân thấp kém vừa nghèo vừa lùn vừa xấu, đây là cách tự xưng hô mang tính...