Bởi vì thời gian gần đây Ngô Sở Úy bận rộn nhiều chuyện, không có thời gian chơi cùng Tiểu Dấm Chua, sợ nó buồn chán liền tìm cho nó một người bạn, một con rắn hoàng kim, da vàng óng.
Con rắn này chiều dài còn gấp hai lần Tiểu Dấm Chua, nhìn vô cùng hung hãn, nhưng tính cách lại rất dịu dàng. Ngô Sở Úy đặt tên cho nó là 'Tam bảo', tên thân mật là 'Đại Dấm Chua'.
Đại Dấm Chua lức vừa tới, Tiểu Dấm Chua đối với nó lạnh nhạt. Chỉ cần Đại Dấm Chua lảng vảng gần nó một chút thôi, Tiểu Dấm Chua phóng con mắt sắc bén đen tuyền nhìn nó. Đại Dấm Chua liền nằm ở vị trí xa nhìn thái độ của Tiểu Dấm Chua, nếu Tiểu Dấm Chua mà có ý định giận giữ thì Đại Dấm Chua liền chuồn về ổ của mình ngay lập tức.
Về sau, Ngô Sở Úy hễ là có thời gian liền tắm cho Đại Dấm Chua, làm cho da dẻ Đại Dấm Chua bóng mượt vàng óng, người lại thơm phức. Tiểu Dấm Chua kiêu ngạo mới miễn cưỡng bằng lòng ở chung một chỗ với nó.
Hai ngày nay, Tiểu Dấm Chua và Đại Dấm Chua đã có thể cùng nhau hòa thuận ở chung một ổ.
Nói là hài hòa, thực ra chính là bất kể Tiểu Dấm Chua có ức hiếp Đại Dấm Chua như thế nào thì Đại Dấm Chua cũng không bao giờ cắn trả. Rõ ràng thân hình to gấp hai Tiểu Dấm Chua, lại cam tâm tình nguyện mặc cho Tiểu Dấm Chua cắn quấn gặm, vẫn còn vui vẻ không thèm so bì sức mạnh.
Buổi trưa, Ngô Sở Úy ném cho Đại Dấm Chua một con chuột bạch lớn, cách ăn của rắn cũng là một tập quán hoang dã, nó dùng thân thể đem con mồi cuốn lại ra sức bóp ngạt, cho đến khi con chuột bạch xương cốt đều nhũn nhừ, biến thành một cục thịt viên, nó mới từ từ chậm rãi bắt đầu hưởng thụ.
Kết quả, Đại Dấm Chua thật vất vả đem con chuột bạch quấn, bóp thành cục thịt, Tiểu Dấm Chua liền vèo một cái há miệng ngoạm con chuột đi, một miếng nuốt con chuột vào bụng, duyên dáng không chịu được, vểnh đuôi bò đi như vị anh hùng thứ thiệt.
Buổi tối, Ngô Sở Úy sang phòng bên cạnh xem hai con rắn, đúng lúc hai con rắn đang ngủ. Ngày trước Tiểu Dấm Chua đều treo ở trên bóng đèn trùm hoặc quấn ở một nơi nào đó ngủ, hôm nay lại cuộn tròn bên cạnh Đại Dấm Chua, đầu khoát lên trên cổ nó, nhìn đặc biệt ấm áp.
Ngô Sở Úy ngồi xổm nhìn thật lâu.
Trì Sính vừa từ ngoài ban công hút thuốc trở vào, kết quả trở lại phòng ngủ liền không thấy người đâu. Gọi một tiếng không ai đáp, đi tới cửa phòng bên kia mới phát hiện Ngô Sở Úy đang ngồi xổm ở đấy.
Trì Sính nhẹ nhàng đi tới, cúi người hung hăng gõ lên đỉnh đầu Ngô Sở Úy một cái.
Ngô Sở Úy đau đến nhe răng nhếch miệng, tức giận đấm trên bắp chân Trì Sính hai đấm.
Trì Sính cười ngồi xổm xuống, đem đầu Ngô Sở Úy đặt lên trên đùi, tay nghịch tóc cậu hỏi,"Đêm rồi không ngủ ở đây nhìn cái gì hả?"
Ngô Sở Úy nói,"Anh xem hai đứa nó ngủ nhìn thật tốt."
Trì Sính lơ đểnh,"Hai ta ngủ so với hai đứa nó cũng không tồi, chỉ là cậu không thấy được mà thôi."
"Ai nói tôi không thấy được?"
Từ cái đêm Ngô Sở Úy bị hù dọa sợ hãi, vẫn thường xuyên bật đèn ngủ. Ngô Sở Úy tự mình thiết kế một chiếc đèn ngủ nhỏ nhỏ áp tường, mặt trên có in tên hai người bọn họ.
Mỗi ngày buổi tối Ngô Sở Úy tỉnh lại, đèn tường phát ra tia sáng mờ ảo nhàn nhạt, cậu cũng có thể nhìn thấy trong gương Trì Sính ôm cậu nằm ngủ.
Đối với cậu đây như một thói quen, nếu như một ngày nào đó, nửa đêm tỉnh lại, trong gương chỉ còn một bóng hình. Hay cái gương đổi thành giấy dán tường, nhìn không thấy người, cậu lại đặc biệt sợ hãi và bất an.
Trầm mặc thật lâu, Ngô Sở Úy đột nhiên mở miệng nói,"Thật hâm mộ hai đứa nó, không cần làm cái gì, mỗi ngày đều có đồ ăn ngon."
"Nếu như cậu làm thú cưng của tôi, cái gì tôi cũng không cần cậu làm, mỗi ngày đều cho cậu ăn ngon."
Đầu Ngô Sở Úy quay lại, cắn một cái lên 'vận mệnh' của Trì Sính.
Trì Sính gầm nhẹ một tiếng, ôm Ngô Sở Úy vào phòng.
Còn chưa kịp vuốt ve an ủi, điện thoại Trì Sính liền vang lên.
Ừ ừ vài tiếng, Trì Sính cúp điện thoại.
Ngô Sở Úy hỏi,"Ai gọi tới?"
Trì Sính nói,"Thư ký của ba tôi, cậu ta nói mẹ tôi ngày mai về nước, chị gái tôi cùng hai đứa con trai cũng về theo."
"Thật náo nhiệt." Ngô Sở Úy nói,"Vậy ngày mai anh phải về nhà hả?"
Trì Sính kéo đầu Ngô Sở Úy ôm vào lòng, lưng chạm ngực tay đặt lên ngực cậu, châm mọt điếu thuốc đưa lên miệng Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy hít một hơi, khói thuốc bay bay bên mép, nhìn Trì Sính say mê, mê mẩn.
Ngô Sở Úy thần sắc đanh lại,"Anh ngay cả nhà cũng không muốn về hay sao? Đấy là mẹ anh, chị gái anh, thời gian dài như vậy không gặp, anh không trở về một chuyến liệu có được hay không?"
"Tôi không phải là không muốn quay về." Trì Sính nói,"Tôi là muốn cùng dẫn cậu về nhà."
"Anh đừng nói vậy!" Ngô Sở Úy lập tức bác bỏ,"Tôi thật sự muốn cùng với anh về nhà, nhưng hai ta đều không thể cùng về được."
Trì Sính búng tàn thuốc lá, không lên tiếng.
Nếu như là trước đây, anh quay về nhà không cảm thấy vấn đề gì. Nhưng hiện tại, anh mà về nhà đoàn tụ với mọi người, để lại Ngô Sở Úy một mình đơn độc, chỉ là nghĩ một chút đã cảm thấy vô cùng đau lòng.
YOU ARE READING
[ Đam mỹ ] Nghịch tập Quyển 2
Tiểu Thuyết ChungTên gốc: Nghịch tập (tạm dịch: phản công) Tác giả: Sài Kê Đản Thể loại: Hiện đại, cường cường, phản công, điểu ti thụ (điểu ti: ám chỉ những người đàn ông có xuất thân thấp kém vừa nghèo vừa lùn vừa xấu, đây là cách tự xưng hô mang tính...